top of page

Chương 9

Khi Michael Corleone đi vào thành phố đêm đó, một tinh thần chán nản quấn lấy anh. Anh cảm thấy rằng mình đang bị lôi kéo vào công việc làm ăn của Gia đình trái với ý muốn của mình và anh phẫn uất chuyện Sonny thậm chí điều anh trả lời điện thoại. Anh cảm thấy không thoải mái khi ở trong hội đồng Gia đình như thể anh có thể được tin tưởng tuyệt đối với những bí mật kiểu như giết người. Và bây giờ, đi gặp Kay, anh cũng cảm thấy tội lỗi với cô. Anh chưa bao giờ hoàn toàn thành thật với cô về gia đình mình. Anh kể cho cô nghe về họ nhưng luôn kèm theo những trò đùa nho nhỏ và những giai thoại đầy màu sắc mà khiến họ trông giống như những nhà thám hiểm trong một bộ phim Technicolor ("kĩ thuật đa màu" - ND) hơn là những gì họ thực sự đang là. Và bây giờ cha anh thì bị bắn hạ trên phố và anh trai cả của anh thì đang lên kế hoạch giết người. Nếu nói rõ ràng và đơn giản thì là vậy nhưng đó không bao giờ là cách anh nói với Kay. Anh đã nói rằng việc cha bị bắn giống như một "tai nạn" hơn và tất cả rắc rối đã kết thúc. Chết tiệt, có vẻ như chỉ mới là bắt đầu. Sonny và Tom đã để lệch thước ngắm về gã Sollozzo này, họ vẫn đang đánh giá thấp hắn, mặc dù Sonny đủ thông minh để nhận thấy sự nguy hiểm. Michael cố nghĩ xem thằng Thổ có thể thủ sẵn gì trong tay áo hắn. Hắn rõ ràng là một tay táo bạo, một gã khôn khéo, một người đàn ông có khí chất phi thường. Bạn phải bắt cho được hình dong của hắn để tung ra một bất ngờ thực sự. Nhưng rồi Sonny và Tom và Clemenza và Tessio đều đồng ý rằng mọi thứ đã dưới tầm kiểm soát và tất thảy họ đều có nhiều kinh nghiệm hơn anh. Anh là "thường dân" trong cuộc chiến này, Michael nghĩ một cách gượng gạo. Và họ sẽ cần phải trao cho anh một đống mấy tấm huy chương ngon lành hơn rất nhiều so với những gì anh đã nhận được trong Đệ Nhị Thế Chiến để khiến anh tham gia chiến cuộc này.

Nghĩ về chuyện này khiến anh cảm thấy tội lỗi vì không cảm thấy đồng cảm hơn với cha mình. Cha anh bị bắn thủng lỗ chỗ và theo một cách kì quái, Michael, hơn bất kỳ ai khác, hiểu khi Tom nói rằng đó chỉ là việc làm ăn, không phải việc cá nhân. Rằng cha anh đã phải trả giá cho sức mạnh mà ông đã dùng trị vì suốt cuộc đời, sự tôn trọng mà ông đã cưỡng bách từ tất cả những người xung quanh.

Những gì Michael muốn là đào thoát, khỏi tất cả những thứ này, để tự chủ cuộc đời mình. Nhưng anh không thể đoạn tuyệt với gia đình cho đến khi cuộc khủng hoảng kết thúc. Anh phải đỡ đần trong khả năng của một thường dân. Với một sự đốn ngộ bất chợt, anh nhận ra rằng bản thân cảm thấy khó chịu với vai trò được giao, vai trò của lính dân sự được hưởng quyền lợi, kẻ khước từ nghĩa vụ quân sự. Đó là lý do vì sao từ "dân sự" cứ nổ bong bóc trong hộp sọ của anh một cách khó chịu như vậy.

Khi anh đến khách sạn, Kay đang đợi ở sảnh. (Một vài người của Clemenza đã đưa anh vào phố thị và thả anh ở một góc gần đó sau khi đảm bảo rằng họ không bị theo dấu.)

Họ ăn tối cùng nhau và uống một chút gì đó. "Mấy giờ anh sẽ đến thăm cha?" Kay hỏi.

Michael nhìn đồng hồ của mình. "Giờ thăm viếng kết thúc lúc tám giờ ba mươi. Anh nghĩ anh sẽ ghé sau khi mọi người đã rời đi. Họ sẽ để anh vào. Ông ấy có một phòng và các y tá riêng để anh có thể chỉ ngồi với ông một lúc. Anh không nghĩ ông có thể nói chuyện hoặc thậm chí biết liệu anh có ở đó hay không. Nhưng anh phải thể hiện lòng tôn kính."

Kay nói nhỏ nhẻ, "Em cảm thấy rất tiếc cho cha anh, ông ấy có vẻ là một người tốt lúc ở đám cưới. Em không thể tin được những điều mà các tờ báo đang in về ông. Em chắc chắn hầu hết điều đó là không đúng sự thật."
Michael lịch thiệp nói, “Anh cũng không nghĩ vậy.” Anh ngạc nhiên nhận thấy mình quá ư kín kẽ với Kay. Anh yêu cô, anh tin cô, nhưng anh sẽ không bao giờ nói với cô bất cứ điều gì về cha mình hoặc Gia đình. Cô là kẻ ngoài cuộc.

"Còn anh thì sao?" Kay hỏi. "Anh sẽ bị cuốn vào cuộc chiến băng đảng mà các tờ báo đang nói đến một cách hân hoan như vậy sao?"

Michael toét cười, cởi cúc áo khoác và bung toang nó ra. "Nhìn này, không có súng," anh nói. Kay bật cười.
Trời đã khuya và họ lên phòng. Cô pha một ly cho cả hai người và ngồi lên đùi anh khi họ uống. Dưới váy cô phủ những lụa cho đến khi tay anh chạm vào vùng da sáng ấm của đùi nàng. Họ thả mình trở lại giường và làm tình cùng với tất cả quần áo vẫn trên người, khuôn miệng họ dính lại như keo. Khi đã hành sự xong, họ nằm rất yên, cảm thấy sức nóng cơ thể mình thiêu đốt xuyên qua những lớp quần áo. Kay lẩm bẩm, "Phải nó là cái mà lính lác các anh hay gọi là 'một nháy' không?"

"Chính nó," Michael nói.

"Nó không tệ," Kay nói với một giọng đầy suy xét.

Họ gà gật cho đến khi Michael đột nhiên bắt đầu lo lắng và nhìn vào đồng hồ của mình. "Chết tiệt," anh nói. "Gần mười giờ rồi. Anh phải xuống khu bệnh viện đây." Anh vào phòng tắm để rửa ráy và chải lại tóc. Kay bước vào sau anh và vòng tay ôm eo chàng từ phía sau. "Khi nào chúng mình sẽ kết hôn?" Cô hỏi.

"Bất cứ khi nào em bảo," Michael nói. "Ngay khi chuyện gia đình này lắng xuống và ông già anh ổn hơn. Anh nghĩ tốt hơn là em nên giải thích mọi chuyện với cha mẹ đã."

"Em sẽ nên giải thích gì đây?" Kay khẽ nói.

Michael chải chiếc lược qua mái tóc của mình. "Chỉ cần nói rằng em đã gặp một anh chàng dũng cảm, đẹp trai gốc Ý. Điểm số cao nhất tại Dartmouth. Thập tự Chiến công Xuất sắc trên chiến trường kèm với huy chương Trái Tim Tím (dành cho thương binh/liệt sĩ - ND). Trung thực. Chăm chỉ. Nhưng cha anh ta là một thủ lĩnh Mafia, kẻ phải đi diệt người xấu, đôi khi hối lộ các quan chức cấp cao trong chính phủ và trong lúc thực thi nhiệm vụ của mình thì lĩnh đạn bắn rỗ cả người. Nhưng vụ đó không liên quan gì đến đứa con trai chăm chỉ trung thực của ông ta. Em có nghĩ mình có thể nhớ tất cả những điều đó không đấy?"

Kay buông cơ thể anh ra và dựa vào cửa phòng tắm. "Ông ấy thật vậy sao?" Cô nói. "Ông ấy có thật là?" Cô ngập ngừng. "Đi giết người?"

Michael chải tóc xong. "Anh thực sự không biết," anh nói. "Không ai thực sự biết. Nhưng anh sẽ không ngạc nhiên."

Trước khi anh ra khỏi cửa, cô hỏi, "Khi nào em sẽ lại gặp anh?"

Michael hôn cô. "Anh muốn em về nhà và suy nghĩ mọi thứ nơi thị trấn thôn quê nhỏ xinh ấy của em," anh nói. "Anh không muốn em dính líu vào vụ việc này dưới bất kỳ hình thức nào. Sau kỳ nghỉ Giáng sinh, anh sẽ trở lại trường và chúng ta sẽ gặp nhau ở Hanover. Được chứ?"

"Được," cô nói. Cô nhìn anh đi ra khỏi cửa, nhìn anh vẫy tay trước khi bước vào thang máy. Cô chưa bao giờ cảm thấy gần gũi với anh như vậy, chưa bao giờ yêu nhiều như vậy và nếu ai đó nói với cô rằng cô sẽ không gặp lại Michael cho đến ba năm sau, cô sẽ không thể chịu đựng được nỗi thống khổ của nó.

* * *

Khi Michael ra khỏi xe taxi trước Bệnh viện Pháp, anh rất ngạc nhiên khi thấy đường phố hoàn toàn vắng vẻ. Khi anh bước vào bệnh viện, anh thậm chí còn ngạc nhiên hơn khi thấy sảnh trống không. Chết tiệt, Clemenza và Tessio đang làm cái quái gì vậy? Phải, họ chưa bao giờ đến trường West Point, nhưng họ có đủ hiểu biết về chiến lược để thiết lập nên tiền đồn. Ít nhất một vài người của họ nên túc trực trong sảnh.

Ngay cả những vị khách mới nhất cũng đã rời đi, đã gần mười giờ ba mươi vào ban đêm. Michael lúc này đầy căng thẳng và cảnh giác. Anh không bận tâm dừng lại ở bàn thông tin, anh đã biết số phòng của cha mình trên tầng bốn. Anh dùng thang máy tự phục vụ. Lạ lùng làm sao không ai ngăn anh lại cho đến khi anh đến trước quầy trực của y tá trên tầng bốn. Nhưng anh sải bước bỏ qua câu hỏi thủ tục của nữ y tá và vào phòng cha mình. Không có ai ngoài cửa. Hai tay điều tra viên được cho là đang đợi quanh đây để hộ vệ và hỏi han ông già đang ở chỗ quái nào vậy? Người của Tessio và Clemenza ở chỗ quái nào? Có thể có ai đó trong phòng không? Nhưng cánh cửa để ngỏ. Michael bước vào. Có một bóng người trên giường và nhờ ánh trăng tháng 12 soi chiếu qua cửa sổ, Michael có thể nhìn thấy khuôn mặt của cha mình. Ngay cả bây giờ bóng hình đó vẫn vô lực, lồng ngực phập phồng nhè nhẹ với hơi thở không đều. Những chiếc ống thông trồi ra từ giá treo bằng thép bên cạnh giường và chạy vào mũi ông. Trên sàn nhà là một cái bình thủy tinh chứa chất độc trích ra từ dạ dày ông bằng các ống khác. Michael ở lại đó một lúc để chắc chắn rằng cha mình vẫn ổn, sau đó rời khỏi phòng.

Anh nói với cô y tá, "Tên tôi là Michael Corleone, tôi chỉ muốn ngồi cùng cha mình. Chuyện gì đã xảy ra với các điều tra viên mà lẽ ra phải đang bảo vệ ông?"

Cô y tá hãy còn là một tạo vật trẻ đẹp với niềm tin rất lớn vào sức mạnh từ nhiệm sở của mình. "Ồ, cha anh có quá nhiều người đến thăm, điều đó gây trở ngại cho dịch vụ bệnh viện," cô nói. "Cảnh sát đã đến và bắt tất cả họ rời đi khoảng mười phút trước. Và chỉ năm phút trước, tôi đã phải gọi các điều tra viên đến nghe điện báo động khẩn từ trụ sở chính, và sau đó họ cũng rời đi. Nhưng đừng lo lắng, tôi thường xuyên nhìn xem tình hình cha anh và tôi có thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ phòng của ông ấy. Đó là lý do chúng tôi để cửa mở."

"Cảm ơn cô," Michael nói. "Tôi sẽ ngồi với ông một lúc. Được chứ?"

Cô mỉm cười với anh. "Chỉ một chút thôi và rồi tôi e là anh sẽ phải rời đi. Đó là quy tắc, anh biết đấy."

Michael quay lại phòng của cha mình. Anh lấy chiếc điện thoại từ cái trụ gác của nó và nhờ người điều hành bệnh viện quay giúp số nhà ở Long Beach, đến chiếc điện thoại nơi phòng làm việc ở góc. Sonny trả lời. Michael thì thầm, "Sonny, em đang ở bệnh viện, em đến muộn. Sonny, không có ai ở đây cả. Không ai trong số người của Tessio. Không có điều tra viên nào ở cửa. Ông già hoàn toàn không được bảo vệ." Giọng của anh run rẩy.

Một sự im lặng kéo dài và sau đó giọng nói của Sonny vang lên, trầm và chấn động, "Đây là động thái của Sollozzo mày từng nói đến."

Michael nói, "Cũng là những gì em nghĩ. Nhưng làm thế nào hắn khiến cảnh sát giải tán mọi người và họ đã đi đâu? Chuyện gì đã xảy ra với người của Tessio? Chúa ơi, thằng khốn Sollozzo đó cũng nắm Sở cảnh sát New York trong túi hắn à?"

"Bình tĩnh nào, nhóc." Giọng Sonny nhẹ nhàng. "Chúng ta đã may mắn một lần nữa khi mày ghé bệnh viện muộn như vậy. Ở yên trong phòng của ông già. Khóa cửa từ bên trong. Anh sẽ điều một số người vào đó trong vòng mười lăm phút, ngay khi anh gọi vài cuộc. Chỉ cần ngồi yên và đừng hoảng loạn. Được chứ, nhóc?"

"Em sẽ không phát hoảng,” Michael nói. Lần đầu tiên kể từ khi mọi sự bắt đầu, anh cảm thấy một cơn cuồng nộ dữ dội trỗi dậy trong lòng, một nỗi căm thù buốt giá dành cho kẻ thù của cha mình.

Anh gác điện thoại và bấm chuông gọi y tá. Anh quyết định sử trí theo phán đoán của riêng mình và bỏ qua mệnh lệnh của Sonny. Khi y tá bước vào, anh nói: "Tôi không muốn cô sợ hãi, nhưng chúng ta phải đưa cha tôi đi ngay lập tức. Đến một phòng khác hoặc tầng khác. Cô có thể ngắt kết nối toàn bộ mấy các ống này để chúng ta có thể đẩy giường ra không?"

Cô y tá nói, "Thật lố bịch. Ta phải có sự cho phép từ bác sĩ."

Michael nói rất nhanh. "Cô đã đọc về cha tôi trên báo. Cô đã thấy rằng tối nay không có ai ở đây để bảo vệ ông. Bây giờ tôi vừa nhận được tin một số kẻ sẽ đến bệnh viện để giết ông ấy. Xin hãy tin tôi và giúp tôi." Anh có thể có sức thuyết phục phi thường khi anh cần phải thế.

Cô y tá nói, "Chúng ta không cần phải ngắt kết nối các ống. Chúng ta có thể di chuyển chân đế cùng chiếc giường.”

"Cô có căn phòng nào trống không?" Michael thì thầm. "Ở cuối hành lang," cô y tá nói.

Việc được thực hiện chỉ trong chốc lát, rất nhanh chóng và rất hiệu quả. Rồi Michael nói với cô y tá, "Ở lại đây cùng ông ấy cho đến khi có sự trợ giúp. Nếu cô ở bên ngoài chỗ quầy trực của mình, cô có thể bị thương."
Ngay lúc đó, anh nghe thấy giọng nói của cha mình từ giường, khàn khàn nhưng tràn đầy sức mạnh, "Michael, phải con không? Chuyện gì đã xảy ra, có chuyện gì?"

Michael cúi xuống giường. Anh nắm lấy tay cha trong tay mình. "Con Mike đây," anh nói. "Đừng sợ hãi. Bây giờ hãy lắng nghe, đừng gây ra bất kỳ tiếng động nào, đặc biệt là nếu ai đó gọi tên cha. Có người muốn giết cha, cha hiểu chứ? Nhưng con ở đây nên đừng sợ."

Ngài Corleone, vẫn chưa hoàn toàn nhận thức được những gì đã xảy ra với ông vào ngày hôm trước, trong nỗi đau khủng khiếp, vẫn kịp mỉm cười từ ái với đứa con trai út của mình, muốn nói với cậu, nhưng thế thì phải rất nhiều nỗ lực, "Tại sao bây giờ ta phải sợ? Những gã đàn ông lạ mặt đã từng kéo đến giết ta kể từ khi ta mới mười hai tuổi."

Chương 9
bottom of page