Ngọc Ảnh Viện
Chương 8
Suốt cả ngày sau vụ bắn Ngài Corleone là khoảng thời gian bận rộn của Gia Đình. Michael túc trực bên điện thoại chuyển tiếp tin nhắn cho Sonny. Tom Hagen đang bận rộn gắng tìm một điều đình viên thỏa đáng cho cả hai bên để có thể sắp xếp một hội nghị với Sollozzo. Thằng Thổ đột nhiên trở nên kín kẽ, có lẽ hắn biết rằng những người lính cúc áo trong Gia Đình thuộc đội Clemenza và Tessio đang vươn xa và rộng khắp thành phố trong một nỗ lựa theo dấu hắn. Nhưng Sollozzo đang dính lấy quanh nơi ẩn náu của mình, cũng như tất cả các thành viên hàng đầu của Gia Đình Tattaglia. Điều này đã được Sonny dự trù, một biện pháp phòng ngừa cơ bản mà anh biết kẻ thù chắc chắn sẽ thực hiện.
Clemenza bị bó buộc với Paulie Gatto. Tessio đã được giao nhiệm vụ cố gắng lần ra nơi ẩn náu của Luca Brasi. Luca đã không về nhà kể từ đêm trước vụ nổ súng, một dấu hiệu xấu. Nhưng Sonny không thể tin rằng liệu Brasi có trở thành kẻ phản bội hoặc bị tấn công bất ngờ.
Mẹ Corleone đang ở trong thành phố với bạn bè của Gia Đình để có thể ở gần bệnh viện. Carlo Rizzi, cậu con rể, đã đề nghị sự phục vụ của mình nhưng đã được bảo ban hãy liệu lấy công việc của riêng mình mà Ngài Corleone đã sắp đặt cho y, một vùng lãnh địa cá cược đầy lợi nhuận ở khu người Ý của Manhattan. Connie đang ở cùng mẹ nơi phố thị để cô cũng có thể đến thăm cha mình trong bệnh viện.
Freddie vẫn đang dùng an thần dược trong phòng riêng của mình nơi nhà bố mẹ. Sonny và Michael đã đến thăm và ngạc nhiên trước sự nhợt nhạt, cơn bệnh thấy rõ của y. "Chúa ơi," Sonny nói với Michael khi họ rời khỏi phòng Freddie, "nó trông như bị xiên còn tệ hơn cả ông già."
Michael nhún vai. Anh đã mục kích những người lính trong tình trạng tương tự trên chiến trường. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ điều đó sẽ xảy ra với Freddie. Anh nhớ lại người anh giữa như là kẻ cứng cỏi về mặt thể chất nhất trong gia đình khi hết thảy bọn họ còn là mấy đứa trẻ con. Nhưng y cũng là người con vâng lời nhất của cha. Tuy nhiên, mọi người đều biết rằng Ông Ngài đã vĩnh viễn bỏ ý định coi đứa con giữa này là quan trọng đối với công việc kinh doanh. Y không đủ thông minh, và gây thất vọng khi, y không có đủ sự tàn nhẫn. Y quá ư là rụt rè, không có đủ khí chất cần thiết.
Cuối buổi chiều, Michael nhận được một cuộc gọi từ Johnny Fontane ở Hollywood. Sonny cầm lấy điện thoại. "Không, Johnny, không cần phải quay lại đây để thăm ông già. Ổng quá yếu và điều đó sẽ khiến cậu chịu nhiều sự soi mói từ công chúng, và tôi biết ông già sẽ không thích điều đó. Hãy đợi cho đến khi ổng khỏe hơn và chúng ta có thể đưa ổng về nhà, rồi hẵng ghé thăm. Được rồi, tôi sẽ gửi lời chúc của cậu tới ông ấy.“ Sonny cúp máy. Anh quay sang Michael và nói. "Điều đó sẽ làm cho ông cụ vui lắm, rằng Johnny muốn bay từ California để về xem ông ấy thế nào."
Cuối buổi chiều hôm đó, Michael được gọi đến nghe điện nơi bếp bởi một trong những đàn em của Clemenza. Đó là Kay.
"Bố anh không sao chứ?" cô hỏi. Giọng cô có chút căng thẳng, có chút không tự nhiên. Michael biết rằng cô không thể tin được chút gì những việc đã xảy ra, rằng cha anh thực sự là kẻ mà báo chí vẫn gọi là một tên đầu đảng.
"Ông ấy sẽ ổn thôi," Michael nói.
"Em có thể đi cùng khi anh thăm ông trong bệnh viện không?" Kay hỏi.
Michael cười to. Cô nhớ anh đã nói cô rằng việc những việc kiểu như vậy quan trọng đến thế nào nếu cô muốn hòa nhập cùng những người Ý kiểu cũ. "Đây là một vụ đặc biệt," anh nói. "Nếu mấy tay làm báo nắm được tên và lý lịch của em, chúng sẽ nằm ở trang ba của tờ Tin Tức Hàng Ngày. Cô gái đến từ gia đình Yankee kiểu cũ dính líu cùng con trai của đầu lĩnh tổ chức Mafia. Cha mẹ em sẽ thích như thế sao?”
Kay nói một cách khô khan, “Bố mẹ em không bao giờ đọc Tin Tức Hàng Ngày." Rồi lại thêm một khoảng ngập ngừng khó xử và sau đó cô nói, "Anh ổn chứ, Mike, anh không gặp nguy hiểm gì phải không?"
Michael lại cười to. "Anh nổi danh là một thằng ẻo lả trong gia đình Corleone. Không phải là mối nguy. Nên họ không phải bận tâm đến việc đeo bám anh. Không đâu, mọi việc đã kết thúc, Kay, sẽ không còn rắc rối chi nữa. Dù sao thì đó cũng chỉ là một tai nạn. Anh sẽ giải thích khi gặp em." "Khi nào vậy?" Cô hỏi.
Michael cân nhắc. "Đêm nay thì sao? Chúng ta sẽ làm một ly và bữa nhẹ trong khách sạn của em và sau đó anh sẽ qua bệnh viện thăm ông già. Anh cảm thấy mệt mỏi khi phải quanh quẩn ở đây để trả lời điện thoại. Được chứ? Nhưng đừng nói với ai. Anh không muốn đám phóng viên ảnh chộp được hình chúng ta bên nhau. Không đùa đâu, Kay, sẽ xấu mặt điên lên mất, đặc biệt là đối với cha mẹ em."
"Được rồi," Kay nói. "Em sẽ đợi. Em có thể sắm sửa chút gì cho Giáng sinh giúp anh không? Hay bất kể việc gì khác?"
"Không," Michael nói. "Cứ sẵn sàng là được."
Cô bật ra một tiếng cười vui vẻ. "Em sẽ sẵn sàng," cô nói. "Không phải lúc nào em cũng vậy sao?" Đúng vậy," anh nói. "Đó là lý do tại sao em là cô gái tuyệt vời của anh."
“Em yêu anh,” cô nói. "Anh có thể đáp lại không?"
Michael nhìn bốn cái đầu mũ trùm đầu đang ngồi trong bếp. "Không," anh nói. "Tối nay, nhé?" "Được," cô nói. Anh cúp máy.
Clemenza cuối cùng đã trở về sau một ngày làm việc và đang bận rộn quanh bếp nấu một nồi nước sốt cà chua khổng lồ. Michael gật đầu chào ông ta và đi đến văn phòng ở góc nhà, nơi anh thấy Hagen và Sonny đang chờ mình một cách thiếu kiên nhẫn. "Clemenza có ngoài đó không?" Sonny hỏi.
Michael nhoẻn cười toe toét. "Ổng đang nấu mì spaghetti cho đám lính, y như trong quân đội."
Sonny sốt ruột nói, "Bảo ổng bỏ cái trò vớ vẩn đó lại và vào đây. Anh có nhiều việc quan trọng hơn cho ổng làm. Gọi Tessio vào đây cùng với ổng."
Trong vài phút, tất cả đều tập trung tại văn phòng. Sonny nói cộc lốc với Clemenza, "Ông chăm sóc nó chưa?"
Clemenza gật đầu. "Cậu sẽ không còn gặp lại nó nữa."
Với một cú sốc nhẹ như điện giật, Michael nhận ra họ đang nói về Paulie Gatto và rằng cái thằng Paulie nhỏ thó ấy đã chết, bị thủ tiêu bởi người vũ công đám cưới vui vẻ, Clemenza.
Sonny hỏi Hagen, "Anh có chút may mắn nào trong vụ Sollozzo không?"
Hagen lắc đầu. "Hắn ta dường như đã nguội lạnh với ý tưởng đàm phán. Dù sao thì hắn cũng không có vẻ gì quá lo lắng. Hoặc có thể hắn chỉ đang rất cẩn trọng để đội lính cúc áo của ta sẽ không ghim được hắn. Dù sao thì tôi vẫn chưa thể thu xếp một mối giao-liên đỉnh-chóp mà hắn sẽ tin tưởng. Nhưng hắn phải hiểu là hắn buộc phải đàm phán ngay bây giờ. Hắn đã bỏ lỡ cơ hội khi để ông già vuột khỏi tay mình."
Sonny nói, "Hắn là một gã khôn lanh, khôn lanh nhất mà Gia đình chúng ta từng đối đầu. Có lẽ hắn nhận ra chúng ta chỉ là đang trì hoãn cho đến khi ông già khỏe lại hoặc là khi chúng ta có thể nắm được hành tung của hắn."
Hagen nhún vai. "Chắc chắn rồi, hắn nhận ra điều đó. Nhưng hắn vẫn phải đi đàm phán. Hắn không còn sự lựa chọn nào. Tôi sẽ cho tổ chức nó vào ngày mai. Đó là điều chắc chắn."
Một trong những đàn em của Clemenza gõ cửa văn phòng và sau đó bước vào. Y nói với Clemenza, "Tin mới phát qua radio, cảnh sát đã tìm thấy Paulie Gatto. Chết trong xe hắn."
Clemenza gật đầu và nói với gã đàn ông, "Đừng lo lắng về chuyện đó." Tay lính cúc áo trao cho vị caporegime của mình một cái nhìn kinh ngạc, mà liền sau đó là một cái nhìn thấu hiểu, trước khi y quay trở lại nhà bếp.
Cuộc hội nghị diễn ra như thể không có sự gián đoạn nào. Sonny hỏi Hagen, "Có cập nhật gì về tình trạng của Ông Ngài không?"
Hagen lắc đầu. "Ông ấy vẫn ổn nhưng sẽ không thể nói chuyện trong vài ngày nữa. Ông đã bị hạ gục hoàn toàn. Vẫn đang hồi phục sau cuộc phẫu thuật. Mẹ anh dành phần lớn thời gian trong ngày với ông ấy, Connie cũng vậy. Có cảnh sát hiện diện khắp bệnh viện và người của Tessio cũng vờn quanh, để đề phòng. Trong một vài ngày tới ông ấy sẽ ổn và sau đó chúng ta có thể biết những gì ông ấy cần chúng ta làm. Trong khi đó chúng ta phải giữ cho Sollozzo đừng có manh động. Đó là lý do tại sao tôi muốn anh bắt đầu liên hệ trao đổi với hắn."
Sonny càu nhàu. “Trong khi chờ hắn chịu thương thuyết, tôi đã cho Clemenza và Tessio truy lùng hắn. Có lẽ ta sẽ gặp may và giải quyết được toàn bộ vấn đề."
"Anh sẽ không gặp may đâu," Hagen nói "Sollozzo quá khôn khéo." Hagen ngừng. "Hắn biết một khi ngồi vào bàn đàm phán, hắn sẽ hầu hết phải làm theo ý chúng ta. Đó là lý do tại sao hắn đang án binh bất động. Tôi đoán là hắn đang cố gắng tranh thủ sự ủng hộ từ những Gia Đình khác ở New York để ta không truy đuổi hắn khi ông già hạ lệnh."
Sonny cau mày. "Thế quái nào họ lại phải làm thế?"
Hagen nói một cách kiên nhẫn, "Để phòng tránh một cuộc chiến lớn sẽ làm tổn thương tất cả mọi người và lôi kéo báo giới cùng chính phủ vào cuộc. Đồng thời, Sollozzo sẽ cắt bánh chia phần cho họ khi tham gia. Và anh biết có bao nhiêu là bột trong đống ma túy rồi đấy. Gia đình Corleone không cần nó, chúng ta có món cờ bạc, cũng là công việc kinh doanh tốt nhất để sở hữu. Nhưng các Gia đình khác đang đói ngấu. Sollozzo là một gã đàn ông đã được chứng thực, họ biết hắn có thể điều phối dây chuyền trên quy mô lớn. Sống thì hắn ta là tiền trong túi họ, chết thì hắn là đầu mối bất trắc."
Gương mặt Sonny biến chuyển như Michael chưa từng thấy bao giờ. Khuôn miệng Cupid nặng nề và làn da màu đồng có vẻ xám xạm. "Tôi đếch quan tâm chúng muốn gì. Chúng không nên gây rối trong cuộc đấu này."
Clemenza và Tessio xoay trở một cách không thoải mái trên ghế của họ, những vị lãnh đạo bộ binh đang phải nghe tướng quân của mình hô hào về việc xông vào một ngọn đồi bất khả xâm phạm bất kể cái giá phải trả là gì. Hagen hơi mất kiên nhẫn nói, "Thôi nào, Sonny, cha anh sẽ không thích anh tư duy theo cái lối như vậy đâu. Anh biết những gì ông ấy luôn nói, ‘Thế thì hoang quá.’ Được rồi, chúng ta sẽ không để bất cứ ai ngăn cản nếu ông già nói rằng ta truy theo Sollozzo. Nhưng đây không phải là chuyện cá nhân, đây là công việc làm ăn. Nếu chúng ta truy đuổi thằng Thổ và các Gia đình can thiệp, chúng ta sẽ đàm phán về vấn đề. Nếu các Gia đình thấy rằng chúng ta quyết tâm bắt gọn Sollozzo, họ sẽ để yên. Ông Ngài sẽ nhượng bộ trong các lĩnh vực khác để cân đối các giềng mối. Nhưng đừng có điên máu lên vì một chuyện như thế này. Nó là việc làm ăn. Ngay cả việc bắn hạ cha anh cũng là việc công, không phải việc cá nhân. Anh nên hiểu điều đó rồi chứ."
Đôi mắt của Sonny vẫn cứng đờ. "ĐƯỢC RỒI. Tôi hiểu mọi thứ rồi. Miễn là anh hiểu rằng không ai cản đường chúng ta khi chúng ta muốn Sollozzo."
Sonny quay sang Tessio. "Có manh mối nào về Luca không?"
Tessio lắc đầu. "Hoàn toàn không Sollozzo chắc chắn đã tóm gọn anh ta."
Hagen lặng lẽ nói, "Sollozzo không hề lo lắng về Luca, điều đó khiến tôi thấy hài. Hắn quá thông minh để mà không lo lắng gì về một kẻ như Luca. Tôi nghĩ hắn có thể đã loại ông ta ra khỏi bức tranh chung, bằng cách này hay cách khác."
Sonny lẩm bẩm, "Chúa tôi, tôi hy vọng Luca sẽ không chiến đấu chống lại chúng ta. Đó là điều duy nhất tôi khiếp hãi. Clemenza, Tessio, làm sao hai người biết được?"
Clemenza chậm rãi nói, "Bất cứ ai cũng có thể đi chệch hướng, hãy nhìn lại Paulie. Nhưng với Luca, y là một người đàn ông chỉ có thể đi một hướng. Cha Chúa là điều duy nhất y tin vào, là người đàn ông duy nhất y sợ hãi. Nhưng không chỉ vậy, Sonny, y tôn kính cha cậu hơn bất kì ai tôn trọng ông và Cha Chúa đã nhận được sự tôn trọng từ mọi người. Không, Luca sẽ không bao giờ phản bội chúng ta. Và tôi thấy khó tin rằng một gã như Sollozzo, dù có xảo quyệt đến đâu, cũng có thể làm Luca bất ngờ. Y là một người đàn ông nghi ngờ tất cả mọi người và tất cả mọi thứ. Y luôn luôn sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất. Tôi nghĩ có lẽ y chỉ lánh đi đâu đó trong vài ngày. Chúng ta sẽ sớm nhận tin từ y bất cứ lúc nào."
Sonny quay sang Tessio. Vị caporegime khu Brooklyn nhún vai. "Bất kỳ ai cũng có thể trở thành kẻ phản bội. Luca rất nhạy cảm. Có thể Ông Ngài đã xúc phạm y theo một cách nào đó. Có thể chứ. Tôi nghĩ dù rằng Sollozzo đã cho y đôi chút bất ngờ. Điều đó khớp với những gì Consigliere đã nói. Ta nên lường trước điều tồi tệ nhất."
Sonny nói với tất cả bọn họ, "Sollozzo sẽ sớm nhận được tin về Paulie Gatto. Việc đó sẽ ảnh hưởng đến hắn như thế nào?"
Clemenza nói một cách dứt khoát, "Nó sẽ khiến hắn phải suy nghĩ. Hắn sẽ biết gia đình Corleone không phải là lũ ngu. Hắn sẽ nhận ra rằng bản thân đã rất may mắn vào ngày hôm qua."
Sonny nói một cách bén ngót, "Đó không phải là may mắn. Sollozzo đã lên kế hoạch đó trong nhiều tuần. Chúng chắc chắn đã theo đuôi ông già đến văn phòng ông mỗi ngày và quan sát thói quen của ông. Rồi chúng mua đứt Paulie và có thể là Luca. Chúng chộp lấy Tom chuẩn xác từng phút. Chúng đã làm tất cả những gì chúng muốn. Chúng gặp vận rủi, không phải vận may. Đám lính cúc áo mà chúng thuê không đủ giỏi và ông già di chuyển quá nhanh. Nếu chúng giết được ông, tôi sẽ buộc phải thực hiện một thỏa thuận và Sollozzo sẽ thắng. Vào thời điểm này. Tôi sẽ chờ thời và có lẽ sẽ thộp được hắn vào năm, mười năm nữa. Nhưng đừng cho là hắn may mắn, Pete, như vậy là đánh giá thấp hắn rồi. Và gần đây chúng ta đã làm điều đó quá nhiều.”
Một trong những gã lính cúc áo mang một bát mì spaghetti từ bếp vào và rồi một số đĩa, nĩa và rượu. Họ vừa ăn vừa nói chuyện. Michael quan sát trong sự kinh ngạc. Anh không ăn và Tom cũng vậy, nhưng Sonny, Clemenza và Tessio bắt đầu liền, quệt nước sốt bằng vỏ bánh mì xé. Trông khá tức cười. Họ tiếp tục cuộc thảo luận.
Tessio không nghĩ rằng việc mất đi Paulie Gatto sẽ làm Sollozzo buồn lòng, thực tế ông nghĩ rằng thằng Thổ có thể đã lường trước được, thậm chí có thể đã trông đợi điều đó. Một khẩu phần vô dụng biến khỏi bảng lương. Và hắn sẽ không sợ hãi vì điều đó; rốt cuộc, liệu chúng có rơi vào tình thế như vậy?
Michael nói một cách rụt rè. "Em biết em là một kẻ nghiệp dư trong việc này, nhưng từ tất cả những gì mọi người đã nói về Sollozzo, cộng với thực tế là đột nhiên hắn ngắt liên lạc với Tom, em đoán hắn ta có một con át chủ bài. Hắn có thể đã sẵn sàng để giật dây một trò gì đó thực sự quỷ quyệt mà sẽ đưa hắn trở lại thế thượng phong. Nếu ta có thể tìm ra đó là gì, ta sẽ được ở vào thế lèo lái."
Sonny miễn cưỡng nói, "Có, anh đã nghĩ về nó và điều duy nhất anh có thể hình dung ra là Luca. Tin đã được bắn đi rằng ông ta được triệu đến hiện diện trước khi ổng được phép hưởng bất kỳ quyền lợi cũ nào của mình trong Gia đình. Điều duy nhất anh có thể nghĩ đến là Sollozzo đã thỏa thuận với các Gia đình ở New York và ta sẽ nhận được tin vào ngày mai rằng họ sẽ chống lại chúng ta trong một cuộc chiến. Rằng ta sẽ phải đưa ra thỏa thuận với thằng Thổ. Phải chứ, Tom?"
Hagen gật đầu. "Đó là những gì tôi hình dung. Và ta không thể kháng cự lại tình thế thù địch đó mà không có cha anh. Ông ấy là người duy nhất có thể đứng lên chống lại các Gia đình. Ông sẵn có các mối quan hệ chính trị mà họ luôn cần và ông có thể sử dụng chúng để giao dịch. Nếu ông sẵn lòng cho việc đó."
Clemenza nói, có chút tự phụ đối với một người mà gần đây bản thân đã bị tên lính cúc áo thuộc hàng cao nhất phản bội, "Sollozzo sẽ không bao giờ đến gần ngôi nhà này, Sếp, anh không cần phải lo lắng về điều đó."
Sonny trầm ngâm nhìn ông ta một lúc. Rồi anh nói với Tessio, "Thế còn bệnh viện, người của ông bảo an nó tốt chứ?"
Lần đầu tiên trong cuộc hội nghị, Tessio có vẻ hoàn toàn chắc chắn về phát ngôn của mình. "Cả trong lẫn ngoài," ông nói. "Liên miên suốt ngày đêm. Cảnh sát cũng cho bảo vệ nó khá chặt. Các điều tra viên túc trực nơi cửa phòng ngủ chờ để thẩm vấn ông già. Thật là nực cười. Ông Ngài vẫn đang tiếp nhận mấy thứ dinh dưỡng đó qua ống thông, không dùng thực phẩm, vì vậy ta không phải lo lắng về nhà bếp, mà sẽ là nơi đáng lo ngại khi đó là mấy thằng Thổ, chúng là tín đồ dụng độc. Chúng không thể tiếp cận Ông Ngài, theo bất kỳ cách nào."
Sonny ngả người ra sau ghế. "Cũng sẽ không phải là tôi, họ phải làm ăn với tôi, họ cần cỗ máy của Gia đình." Anh cười nhe răng với Michael. "Anh tự hỏi liệu phải là mày không? Có lẽ Sollozzo sẽ tìm cách bắt mày và giữ làm con tin để làm cớ thỏa thuận."
Michael chua xót nghĩ, mối hò hẹn của mình với Kay cũng vậy. Sonny sẽ không để cho anh ra khỏi nhà. Nhưng Hagen nói một cách thiếu kiên nhẫn, "Không, hắn có thể tóm Mike bất cứ lúc nào nếu hắn muốn được bảo hiểm. Nhưng mọi người đều biết rằng Mike không tham gia vào công việc kinh doanh của Gia đình. Cậu ấy là một thường dân và nếu Sollozzo bắt cóc cậu, thì hắn sẽ đánh mất tất cả các Gia đình New York khác. Ngay cả nhà Tattaglia cũng sẽ phải giúp săn lùng hắn. Không, việc đơn giản thôi. Ngày mai chúng ta sẽ gặp đại diện từ tất cả các Gia đình, những kẻ sẽ nói ta rằng ta buộc phải làm ăn với thằng Thổ. Đó là những gì hắn đang chờ đợi. Đó là quân át chủ bài của hắn."
Michael thở phào nhẹ nhõm. "Tốt," anh nói. "Tối nay em phải vào thành phố." "Tại sao?" Sonny hỏi đanh gọn.
Michael nhoẻn cười toe toét. "Em nghĩ em sẽ ghé bệnh viện và thăm ông già, gặp mẹ và Connie. Và em có vài việc khác cần làm." Giống như Ông Ngài, Michael không bao giờ nói ra chủ đích thực sự của mình và bây giờ anh không muốn nói với Sonny rằng anh sẽ đi gặp Kay Adams. Không có lý do gì để không nói với ảnh, đó chỉ là thói quen.
Có nhiều tiếng xì xào ồn ã trong bếp. Clemenza ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra. Khi trở lại, ông đang cầm chiếc áo khoác chống đạn của Luca Brasi trên tay mình. Bọc trong áo khoác là một con cá chết khổng lồ.
Clemenza nói khô khốc, "Thằng Thổ đã hay tin về điệp viên Paulie Gatto của hắn." Tessio nói một cách y như thế, "Và bây giờ chúng ta biết về Luca Brasi."
Sonny châm một điếu xì gà và uống một ngụm rượu whiskey. Michael, hoang mang, nói. "Con cá đó có ý nghĩa quái quỷ gì?" Là Hagen người Ai-len, Consigliere, kẻ đã trả lời anh. "Con cá có nghĩa là Luca Brasi đang ngủ say dưới đáy đại dương," anh nói. "Đó là một thông điệp truyền thống của xứ Sicily."
