top of page

Chương 10

Bệnh viện này nhỏ và riêng tư chỉ có một lối vào. Michael nhìn qua cửa sổ xuống đường. Là một khoảnh đất hình cánh cung có những bậc thang dẫn xuống nơi đường phố vắng bóng xe cộ. Nhưng bất cứ ai vào bệnh viện sẽ phải đi qua lối đó. Anh biết mình không có nhiều thời gian nên đã chạy ra khỏi phòng, xuống bốn chiếu nghỉ và qua cánh cửa rộng của lối vào tầng trệt. Đi về phía bên kia, anh nhìn thấy sân đỗ xe cứu thương và không có chiếc xe nào ở đó, kể cả xe cứu thương.

Michael đứng trên vỉa hè bên ngoài bệnh viện và châm một điếu thuốc. Anh cởi cúc áo khoác và đứng dưới ánh sáng của một cột đèn để bóng dáng mình có thể được trông thấy. Một thanh niên đang đi nhanh xuống từ Đại lộ Thứ 9, cặp một gói đồ dưới cánh tay. Chàng trai trẻ mặc một chiếc áo khoác kiểu quân đội cùng một mái tóc đen dày. Khuôn mặt của y trông quen thuộc khi y đứng dưới ánh đèn nhưng Michael không thể nhớ ra. Nhưng chàng trai trẻ dừng lại trước mặt anh và đưa tay ra, nói bằng chất giọng Ý đặc nặng, "Ngài Michael, anh có nhớ tôi không? Enzo, người thợ làm bánh phụ cho Nazorine Paniterra; con rể của ông. Cha anh đã cứu rỗi đời tôi bằng cách yêu cầu chính phủ cho phép tôi ở lại Mỹ."

Michael bắt tay y. Anh đã nhớ ra.

Enzo tiếp tục, "Tôi đến để tỏ lòng tôn kính với cha anh. Họ có để tôi vào bệnh viện muộn như vậy không nhỉ?"
Michael mỉm cười và lắc đầu. "Không, nhưng vẫn cảm ơn cậu. Tôi sẽ nói với Ông Ngài rằng cậu đã đến." Một chiếc xe hơi chạy rầm rầm trên phố và Michael ngay lập tức cảnh giác. Anh nói với Enzo, "Hãy nhanh chóng rời khỏi đây. Sẽ có rắc rối. Cậu không muốn dính líu đến cảnh sát đâu."

Anh nhìn thấy vẻ sợ hãi trên khuôn mặt của cậu trai trẻ người Ý. Rắc rối với cảnh sát có thể đồng nghĩa bị trục xuất hoặc bị khước từ quyền công dân. Nhưng chàng trai trẻ vẫn đứng vững. Y thì thầm bằng tiếng Ý. "Nếu có trở ngại gì, tôi sẽ ở lại để giúp đỡ. Tôi nợ Cha Chúa điều đó."

Michael thấy cảm động. Anh định bảo cậu trai đi khỏi một lần nữa, nhưng rồi anh nghĩ, tại sao không để cậu ta ở lại? Hai người đàn ông trấn trước bệnh viện có thể đe dọa bất kỳ thành viên nào trong băng nhóm của Sollozzo được điều đến để thực hiện phi vụ. Chỉ một người gần như chắc chắn sẽ không làm được điều đó. Anh đưa cho Enzo một điếu thuốc và châm cho cậu. Cả hai cùng đứng dưới cột đèn vào đêm tháng 12 lạnh lẽo. Những mảng tường màu vàng của bệnh viện, bị xẻ đôi bởi màu xanh lá của đồ trang trí Giáng sinh, đang lấp lánh phía trên chúng. Họ đã gần như hút xong điếu của mình khi một chiếc xe dài thấp màu đen rẽ vào Phố 30 từ Đại lộ Thứ 9 và đi về phía họ, cập vào rất gần lề đường. Nó gần như dừng lại. Michael nhìn chăm chú để thấy được khuôn mặt của họ bên trong, cơ thể anh vô tình gồng cứng lại. Chiếc xe dường như sắp dừng lại, sau đó tăng tốc về phía trước. Ai đó đã nhận ra anh. Michael đưa cho Enzo một điếu thuốc khác và nhận thấy bàn tay của người thợ làm bánh đang run bần bật. Trước sự ngạc nhiên của mình, đôi tay của chính anh vẫn vững vàng.

Họ ở lại trên phố hút thuốc trong khoảng thời gian không quá mười phút thì đột nhiên bầu không khí ban đêm bị vỡ ra bởi tiếng còi cảnh sát. Một chiếc xe tuần tra vừa hụ còi vừa ngoặt tay lái từ Đại lộ Thứ 9 và thắng lại trước bệnh viện. Hai xe khác thuộc cùng phân đội theo ngay phía sau nó. Đột nhiên lối vào bệnh viện tràn ngập cảnh sát và điều tra viên mặc đồng phục. Michael thở phào nhẹ nhõm. Sonny già tốt phước chắc đã phải cố chạy đến ngay lập tức. Anh tiến về phía trước để gặp họ.

Hai cảnh sát to lớn, vạm vỡ túm lấy cánh tay anh. Một kẻ khác lục soát anh. Một tay đội trưởng cảnh sát to cộ, bím tóc vàng trên mũ, bước lên các bậc thang, những thuộc cấp của y tách ra một cách cung kính để mở lối. Y là một gã đàn ông lực điền với kích thước ngoại cỡ của mình và mặc dù có mái tóc trắng nhô ra khỏi mũ. Mặt y đỏ bầm gân guốc. Y đến gần Michael và nói một cách gay gắt, "Tôi nghĩ tôi đã cho khóa nhốt tất cả đám đảng chuột bọ mấy người lại. Mấy người là ai và đang làm gì ở đây?"

Một trong những cảnh sát đứng bên cạnh Michael nói, "Cậu ta sạch sẽ, Đội trưởng."

Michael không trả lời. Anh đang nghiên cứu tay đội trưởng này, lạnh lùng dò xét khuôn mặt của y, đôi mắt màu xanh kim loại. Một điều tra viên mặc thường phục nói, "Đó là Michael Corleone, con trai của Ông Ngài."
Michael khẽ nói, "Chuyện gì đã xảy ra với các điều tra viên lẽ ra là phải đang bảo vệ cha tôi? Ai đã điều họ đi khỏi đặc nhiệm đó?"

Tay đội trưởng nổi nóng nảy cả lên. "Thằng chó chết, mày là thằng quái nào mà dám nói với tao về việc của tao? Tao điều tụi nó đi. Tao đếch quan tâm có bao nhiêu thằng giang hồ ý éo tàn sát lẫn nhau. Nếu chuyện đó tùy vào tao, tao sẽ không mảy may nhấc một ngón tay bảo vệ ông già mày khỏi bị hạ gục. Giờ thì cút mẹ mày đi. Cút khỏi con phố này, đồ rác rưởi, và tránh xa bệnh viện này khi không phải giờ thăm nom."

Michael vẫn đang lưu tâm quan sát y. Anh không tức giận vì những gì tay cảnh sát trưởng này đang nói. Tâm trí anh đang chạy đua điên cuồng. Có khả năng nào Sollozzo đã ở trong chiếc xe đầu tiên đó và đã nhìn thấy anh đứng trước bệnh viện? Có khả năng nào Sollozzo sau đó đã gọi cho tay đội trưởng này và nói, "Tại sao người của nhà Corleone vẫn còn ở xung quanh bệnh viện trong khi tôi đã trả tiền cho mấy người để phong tỏa họ?" Có thể tất cả đã được lên kế hoạch cẩn thận như Sonny đã nói? Mọi thứ đều vừa khớp. Vẫn điềm tĩnh, anh nói với tay đội trưởng, "Tôi sẽ không rời khỏi bệnh viện này cho đến khi ông cho bố trí bảo vệ xung quanh phòng của cha tôi."

Tay đội trưởng không thèm trả lời. Hắn nói với gã điều tra viên đứng bên cạnh, "Phil, nhốt thằng khốn này lại."
Gã kia ngập ngừng nói, “Thằng nhóc này trong sạch, Đội trưởng. Y là một anh hùng chiến tranh và y chưa bao giờ liên can trong mấy vụ mờ ám. Báo chí có thể quấy thối lên đó."

Tay đội trưởng bắt đầu công kích gã điều tra viên, mặt đỏ bừng vì nộ khí. Hắn hét lên, "Chết tiệt, tao nói nhốt nó lại."

Michael, vẫn suy nghĩ rành mạch, không nổi giận, nói với thái độ thâm hiểm có chủ ý, "Thằng Thổ trả cho ông bao nhiêu để gài bẫy cha tôi, Đội trưởng?"

Tay đội trưởng quay sang anh. Hắn nói với hai viên tuần tra vạm vỡ, "Giữ nó lại." Michael cảm thấy hai cánh tay của mình bị ghìm chặt hai bên. Anh nhìn thấy nắm tay đồ sộ của tay đội trưởng đang vung về phía mặt mình. Anh cố gắng tránh đi nhưng nắm đấm đã trúng vào phía cao trên xương gò má. Một phát lựu đạn nổ tung nơi hộp sọ anh. Miệng anh đầy máu và mấy mảnh xương cứng nhỏ mà anh nhận ra là răng của mình. Anh có thể cảm nhận một bên đầu phồng rộp lên như thể nó chứa đầy không khí. Chân anh không còn trọng lượng và anh sẽ ngã ra nếu hai tay cảnh sát không giữ anh lại. Nhưng anh vẫn còn tỉnh táo. Tay điều tra viên mặc thường phục đã bước đến trước mặt anh để ngăn gã cảnh trưởng không nện anh một lần nữa và nói, "Chúa ơi, Đội trưởng, anh thực sự làm tổn thương cậu ta."

Tay đội trưởng nói lớn, "Tôi không chạm vào nó. Nó tấn công tôi và ngã xuống. Anh có hiểu không? Nó chống đối việc bắt giữ."

Qua một đám mây mù đỏ Michael vẫn có thể nhìn thấy nhiều chiếc xe đang cập sát lề đường. Thêm nhiều người đàn ông bước ra. Một trong số họ mà anh nhận ra là luật sư của Clemenza, người hiện đang nói chuyện với gã đội trưởng, một cách lịch thiệp và đoan chắc. "Gia đình Corleone đã thuê một công ty thám tử tư để bảo vệ ông Corleone. Những người đi cùng tôi được cấp phép mang súng, Đội trưởng. Nếu anh bắt giữ họ, anh sẽ phải xuất hiện trước một thẩm phán vào buổi sáng và nói với ông ta lý do tại sao."

Luật sư liếc nhìn Michael. "Cậu có muốn cáo buộc tội hành hung cho bất cứ ai đã làm điều này với cậu không?" Ông ta hỏi.

Michael gặp khó khăn khi nói chuyện. Hàm của anh không còn khớp với nhau nhưng anh vẫn gắng lẩm bẩm. “Tôi đã trượt chân,” anh nói. "Tôi bị trượt chân và ngã." Anh nhìn thấy tay đội trưởng liếc nhìn mình một cách đắc thắng và anh cố gắng đáp trả cái liếc nhìn đó với một nụ cười. Bằng mọi giá, anh muốn che giấu cơn mát lạnh băng lãnh ngon nghẻ đang kiểm soát bộ não mình, sự dâng trào của mối hận buốt giá tràn ngập cơ thể anh. Anh không muốn lộ ra lời cảnh báo nào cho bất cứ ai trên thế giới này về cảm giác của mình tại thời điểm này. Như Ông Ngài sẽ làm thế. Sau đó, anh cảm thấy mình được đưa vào bệnh viện và anh bất tỉnh.
Khi thức dậy vào buổi sáng, anh phát hiện ra hai hàm của mình đã được cố định lại với nhau bằng khung và bốn chiếc răng dọc theo bên trái miệng của anh đã rụng mất. Hagen đang ngồi bên cạnh giường.

"Họ có đánh thuốc mê em không?" Michael hỏi.

"Có," Hagen nói. "Họ đã phải nhổ một số mảnh xương vỡ ra khỏi nướu răng của cậu và họ cho rằng việc đó sẽ quá đau đớn. Dù sao thì cậu cũng đã thực sự ngất đi rồi."

"Còn điều gì khác không ổn nơi em không?" Michael hỏi.

"Không," Hagen nói. "Sonny muốn cậu ra về nhà ở Long Beach. Cậu nghĩ mình làm được chứ?"

"Chắc chắn rồi," Michael nói. "Ông Ngài có sao không?"

Hagen đỏ bừng mặt. "Anh nghĩ rằng ta đã giải quyết được vấn đề. Chúng ta có một đội thám tử tư và ta có toàn bộ khu vực được cài người. Anh sẽ nói thêm cho cậu khi chúng ta lên xe."

Clemenza lái xe, Michael và Hagen ngồi ở ghế sau. Đầu của Michael đau nhói. "Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện quái gì đêm qua, các anh có biết không?"

Hagen nói khẽ. "Sonny có cài một nội gián bên trong, đó là điều tra viên Phillips, người đã cố gắng bảo vệ cậu. Y đã cho ta mật báo. Tay đội trưởng, McCluskey, là một gã ăn chung chi ngoài rất đậm kể từ khi hắn còn là tuần tra viên. Gia đình chúng ta đã trả cho hắn khá nhiều. Và hắn thì vốn dĩ tham lam và không đáng tin cậy để làm ăn cùng. Nhưng Sollozzo phải trả cho hắn một cái giá lớn. McCluskey đã cho bắt giữ tất cả những thuộc hạ của Tessio xung quanh và trong bệnh viện ngay sau giờ thăm viếng. Chuyện còn tệ hơn khi một vài người trong số họ mang theo súng. Rồi McCluskey điều các điều tra viên bảo vệ chính thức ra khỏi ngưỡng cửa phòng Ông Ngài. Tuyên bố rằng hắn cần họ, và một số cảnh sát khác lẽ ra là sẽ đến thay thế nhưng cuối cùng nhiệm vụ của họ đều bị làm cho rối tung lên. Vớ vẩn cả. Hắn được trả tiền để gài bẫy Ông Ngài. Và Phillips nói rằng hắn ta là kiểu người sẽ thử lại lần nữa. Sollozzo hẳn đã bước đầu cho hắn cả một gia tài và hứa với hắn ánh trăng màu bạc tiền đang đến."

"Vụ em bị thương có trên báo không?"

"Không," Hagen nói. "Chúng ta giữ yên chuyện đó. Không ai muốn nó lộ ra. Cảnh sát không. Chúng ta không."

"Tốt," Michael nói. "Cậu bé Enzo đó có thoát được không?"

"Có," Hagen nói. "Y khôn hơn cậu. Khi cảnh sát đến là y biến mất. Y nói rằng y dính cứng với cậu khi xe của Sollozzo đi ngang qua. "Thật vậy sao?"

"Nó đấy," Michael nói. "Thằng nhóc được đấy."

"Y sẽ được chăm sóc," Hagen nói. "Cậu cảm thấy ổn chứ?" Khuôn mặt của anh âu lo. "Trông cậu tệ quá."

"Em ổn," Michael nói. "Tên của tay đội trưởng đó là gì?"

"McCluskey," Hagen nói. "Nhân tiện, tin này có thể làm cậu cảm thấy tốt hơn khi biết rằng gia đình Corleone cuối cùng đã lật lại bảng điểm. Bruno Tattaglia, bốn giờ sáng nay."

Michael ngồi dậy. "Sao cơ? Em tưởng chúng ta nên ngồi yên."

Hagen nhún vai. "Sau những gì xảy ra tại bệnh viện Sonny đã trở nên sắt máu. Những đội lính cúc áo đang ở khắp New York và New Jersey. Bọn anh đã lập danh sách tối qua. Anh đang cố kiềm Sonny lại, Mike. Có lẽ cậu có thể nói chuyện với anh ấy. Toàn bộ việc làm ăn này vẫn có thể được thu xếp mà không cần một cuộc chiến lớn."

"Em sẽ nói chuyện với anh ấy," Michael nói. "Sáng nay có hội họp không?"

"Có," Hagen nói. "Sollozzo cuối cùng đã liên lạc và muốn ngồi lại với chúng ta. Một nhà đàm phán đang căn chỉnh các điều khoản. Điều đó nghĩa là ta thắng. Sollozzo biết rằng hắn đã thua và hắn muốn thoát khỏi tình cảnh chí tử của mình." Hagen ngừng. "Có lẽ hắn nghĩ chúng ta mềm yếu, sẵn sàng để bị hạ gục, bởi vì ta đã không đánh trả. Giờ thì với một trong những đứa con trai của Tattaglia đã vong mạng, hắn biết chúng ta đáp lễ sòng phẳng. Hắn thực sự đã đặt một canh bạc tệ hại nhằm vào Ông Ngài. Nhân tiện, ta đã có xác nhận về Luca. Chúng đã giết ông ta vào đêm trước khi họ bắn cha cậu. Trong hộp đêm của Bruno. Hình dung được chứ?"

Michael nói, "Không ngạc nhiên khi chúng nắm thóp được lúc ông ấy mất cảnh giác."

* * *

Tại mấy khu nhà ở Long Beach, lối vào biệt phủ đã bị chặn bởi một chiếc xe ô tô dài màu đen đậu ngay trước ngưỡng cửa. Hai người đàn ông tựa mình vào mui xe. Hai ngôi nhà ở mỗi bên, Michael nhận thấy, đã mở cửa sổ ở các tầng trên của chúng. Chúa ơi, Sonny rõ ràng quyết chơi sòng phẳng.

Clemenza đỗ xe bên ngoài biệt phủ và họ bước vào bên trong. Hai lính canh là người của Clemenza và ông nhíu mày chào họ. Những gã đàn ông gật đầu đáp lễ. Không một nụ cười, không một lời chào hỏi.

Clemenza dẫn Hagen và Michael Corleone vào nhà.

Cánh cửa được một tay bảo vệ khác mở ra trước khi họ rung chuông. Rõ ràng là anh ấy đang quan sát từ một cửa sổ. Họ đi đến văn phòng ở góc và thấy Sonny và Tessio đang đợi mình. Sonny đến bên Michael, nắm lấy đầu em trai mình trong tay và nói một cách đùa cợt, "Thật đẹp trai. Thật đẹp trai." Michael hất tay anh ra, đi đến bàn làm việc và rót cho mình một ít rượu scotch, hy vọng nó sẽ làm giảm cơn đau ở quai hàm được niềng lại của anh.

Năm người họ ngồi quanh phòng nhưng không khí thì khác với các cuộc họp trước đó. Sonny tươi tắn hơn, vui vẻ hơn, và Michael nhận ra sự vui tươi đó có nghĩa là gì. Không còn nghi ngờ gì nữa trong tâm trí của anh trai anh. Anh ấy đã định tâm và không gì có thể lay chuyển anh. Nỗ lực của Sollozzo đêm hôm trước là giọt nước tràn ly. Không thể còn bất kỳ nghi vấn nào về một thỏa thuận ngừng bắn.

"Chúng tôi đã nhận được một cuộc gọi từ nhà đàm phán khi anh đi vắng," Sonny nói với Hagen. "Thằng Thổ muốn có một cuộc gặp ngay bây giờ." Sonny cười to. "Lồng sắt chụp lên con chuột khốn kiếp đó nhé," anh nói một đầy ham muốn. "Sau khi bất ngờ thua cuộc đêm qua, hắn muốn có một cuộc gặp ngày hôm nay hoặc ngày hôm sau. Trong khi đó, ta chỉ cần nằm ngả ra ăn và lấy mọi thứ hắn dọn lên. Gan cùng mình đấy."
Tom thận trọng hỏi, "Anh đã trả lời gì?"

Sonny cười toe toét. "Tôi nói chắc chắn, tại sao không? Bất cứ khi nào hắn nói, tôi không vội. Tôi có cả trăm lính cúc áo lởn vởn ngoài phố hai mươi bốn giờ một ngày. Nếu Sollozzo để lộ một sợi lông trên lỗ đít của mình, hắn sẽ chết. Hãy để chúng dùng tất cả thời gian chúng muốn."
Hagen nói, "Có một đề nghị nhất định nào không?"

"Có," Sonny nói. "Hắn muốn chúng ta cử Mike đến gặp để nghe đề xuất của mình. Nhà đàm phán đảm bảo an toàn cho Mike. Sollozzo không yêu cầu ta đảm bảo sự an toàn cho hắn, hắn biết mình không thể yêu cầu điều đó. Chẳng nghĩa lý gì. Vì vậy cuộc gặp sẽ được thu xếp bởi phía hắn. Người của hắn sẽ đón Mike và đưa Mike đến nơi gặp gỡ. Mike sẽ lắng nghe Sollozzo và sau đó chúng sẽ để cậu ấy đi. Nhưng nơi gặp gỡ là bí mật. Hứa hẹn là thỏa thuận sẽ tốt đến mức chúng ta không thể từ chối."

Hagen hỏi, "Còn nhà Tattaglia thì sao? Họ sẽ làm gì với vụ Bruno?"

"Đó là một phần của thỏa thuận. Nhà đàm phán cho biết Gia đình Tattaglia đã đồng ý đồng hành với Sollozzo. Họ sẽ quên vụ Bruno Tattaglia. Hắn trả giá cho những gì chúng đã làm với cha tôi. Lệnh này lên hủy bỏ lệnh kia (One cancel out the other - ngữ thường dùng trong ngành tài chính - ND). Sonny lại cười to. "Mấy thằng khốn gan cùng mình."

Hagen thận trọng nói, "Chúng ta nên nghe những gì họ phải nói."

Sonny lắc đầu từ bên này sang bên kia. “Không không, Consigliere, không phải lần này." Giọng nói của anh mang một dấu vết mờ nhạt của giọng Ý. Anh đang cố ý giễu nhại cha mình chỉ để đùa giỡn. "Không còn các cuộc gặp nữa. Không còn thảo luận nữa. Không còn mánh khóe của Sollozzo nữa. Khi nhà đàm phán liên lạc lại với chúng ta để nhận câu trả lời, tôi muốn anh gửi cho hắn một thông điệp. Tôi muốn Sollozzo. Nếu không, sẽ là cuộc chiến toàn diện. Chúng ta sẽ xài đến nệm và chúng ta sẽ cắt đặt tất cả lính cúc áo tràn ra trên đường phố. Việc kinh doanh sẽ chỉ phải chịu tổn thương."

"Các Gia đình khác sẽ không chấp nhận một cuộc chiến toàn diện," Hagen nói. "Nó đặt tất cả mọi người vào thế dầu sôi lửa bỏng."

Sonny nhún vai. "Họ có một giải pháp đơn giản. Giao Sollozzo cho tôi. Hoặc chiến với gia đình Corleone." Sonny dừng lại, sau đó nói một cách thô bạo, "Không một lời khuyên nào về cách khắc phục nó nữa, Tom. Quyết định đã được đưa ra. Công việc của anh là giúp tôi giành chiến thắng. Hiểu chưa?"

Hagen cúi đầu. Anh chìm sâu trong suy nghĩ một lúc. Rồi anh nói, "Tôi đã nói chuyện với đầu mối của anh ở đồn cảnh sát. Y nói rằng đội trưởng McCluskey chắc chắn có tên trong bảng chi của Sollozzo và với số tiền lớn. Không chỉ vậy, McCluskey sẽ còn có thêm một phần của thương vụ ma túy. McCluskey đã đồng ý làm vệ sĩ của Sollozzo. Thằng Thổ sẽ không thò mũi ra khỏi lỗ chũi nếu không có McCluskey. Khi hắn gặp Mike ở buổi thương thảo, McCluskey sẽ ngồi bên cạnh hắn. Mặc thường phục nhưng mang theo súng. Giờ có những thứ anh phải hiểu, Sonny, là khi Sollozzo được bảo vệ như thế này, hắn là bất khả xâm phạm. Không ai từng bắn chết một đội trưởng cảnh sát New York và thoát được. Sẽ là bất khả thi để chịu nhiệt từ cái trấn này khi ở đó là báo chí, toàn bộ sở cảnh sát, nhà thờ, mọi thứ. Đó sẽ là thảm họa. Các Gia đình sẽ truy đuổi anh. Gia đình Corleone sẽ trở thành những kẻ bị ruồng bỏ. Ngay cả sự bảo kê về chính trị của ông già cũng sẽ chạy biến để lánh mặt. Nên là hãy cân nhắc chuyện đó."

Sonny nhún vai. "McCluskey không thể ở bên thằng Thổ mãi mãi. Chúng ta sẽ đợi."

Tessio và Clemenza nhấm xì gà của mình một cách khó ở, không dám nói, mà toát mồ hôi. Chắc chắn sẽ là cái thây của họ được phơi ra nếu quyết ý sai lầm được chốt hạ.

Michael lên tiếng lần đầu tiên. Anh hỏi Hagen, "Ông già có thể được chuyển khỏi bệnh viện về đây ở biệt phủ không?"

Hagen lắc đầu. "Đó là điều đầu tiên anh hỏi. Bất khả thi. Ông ấy đang trong tình trạng rất tệ. Ông sẽ vượt qua được nhưng ông cần tất cả sự chú tâm săn sóc, có thể là một số cuộc phẫu thuật nữa. Bất khả thi."

"Rồi các anh phải tóm được Sollozzo ngay tức khắc," Michael nói. "Chúng ta không thể đợi được. Gã này quá nguy hiểm. Hắn sẽ nảy ra một số ý tưởng mới. Hãy nhớ rằng, then chốt vẫn là hắn triệt hạ được ông già. Hắn biết điều đó. Nào, hắn biết rằng tình thế rất hung hiểm nên hắn sẵn sàng chấp nhận thất bại của đời mình. Nhưng nếu đằng nào hắn cũng bị giết, hắn sẽ muốn giáng một đòn khác lên Ông Ngài. Và với vị đội trưởng lịch thiệp đó trợ cho hắn, ai biết chuyện quái gì có thể xảy ra. Chúng ta không thể để khả năng đó xảy ra. Ta phải tóm được Sollozzo ngay lập tức."

Sonny đang gãi cằm một cách trầm tư. "Mày nói đúng, nhóc," anh nói. "Mày đã đi đúng vào lẽ trọng tâm. (Bản gốc "the old nuts", nuts là biểu tượng trong văn hóa Ý để ám chỉ hiểu biết khôn ngoan-ND.) Chúng ta không thể để Sollozzo có được một cú triệt hạ khác lên ông già."

Hagen khẽ nói, "Còn Đội trưởng McCluskey thì sao?"

Sonny quay sang Michael với một nụ cười nhỏ nhẻ kỳ lạ. "Ừ hử, nhóc, còn tay đội trưởng cảnh sát cứng rắn thì sao?"

Michael chậm rãi nói, "Được rồi, đó là một chuyện tối kị. Nhưng cũng có những lúc mấy chuyện tuyệt đối tối kị được biện giải khéo léo. Giờ hãy nghĩ rằng ta phải giết McCluskey. Cách để làm việc đó sẽ là khiến hắn phải dính líu sâu sắc để tin tức về nó sẽ không phải là về một đội trưởng trung chính đang thực thi nhiệm vụ của mình mà là về một sĩ quan cảnh sát biến chất nhúng tay vào mấy phi vụ mờ ám mà đã nhận lấy hậu quả của mình, như bất kỳ kẻ biến chất nào. Ta có những người làm báo trong biên chế của mình, ta có thể gửi đi câu chuyện đó với đủ bằng chứng để họ có thể hỗ trợ dựng nó lên. Việc đó sẽ giảm bớt phần nào sức nóng. Mọi người thấy sao?" Michael nhìn quanh với vẻ kính trọng những người khác. Tessio và Clemenza mang vẻ mặt u ám và từ chối nói chuyện. Sonny nói, vẫn với nụ cười kỳ lạ, "Tiếp đi, nhóc, mày làm tốt lắm." Từ khuôn miệng trẻ thơ, như Ông Ngài vẫn thường nói. Tiếp đi, Mike, nói bọn anh nghe thêm nào."

Hagen cũng mỉm cười nhẹ và quay đầu đi. Michael đỏ mặt. "Thì, chúng muốn em đi gặp mặt Sollozzo. Sẽ chỉ có em, Sollozzo và McCluskey tự bản thân tới. Hãy thu xếp cuộc hẹn vào hai ngày nữa, sau đó nhờ người giao liên tìm cho địa điểm tổ chức. Khăng khăng đó phải là nơi công cộng, rằng em sẽ không để chúng đưa mình vào bất kỳ căn hộ hay ngôi nhà nào. Hãy là một nhà hàng hoặc một quán bar vào giờ cao điểm dùng bữa tối, kiểu đó, để em cảm thấy an toàn. Chúng cũng sẽ thấy an toàn. Ngay cả Sollozzo cũng sẽ không ngộ ra được ta dám bắn hạ gã đội trưởng. Chúng sẽ lục soát người nên em phải sạch sẽ cho đến lúc đó, nhưng hãy nghĩ cách trao vũ khí cho em khi em gặp chúng. Rồi em sẽ bắn hạ cả hai."

Cả bốn cái đầu đều quay lại và nhìn chằm chằm vào anh. Clemenza và Tessio kinh ngạc đến sa sầm mặt mày. Hagen trông có vẻ hơi buồn nhưng không ngạc nhiên. Anh ấy bắt đầu nói và suy nghĩ lại. Nhưng Sonny, khuôn mặt thần tình yêu nặng nề của anh giật giật vì vui sướng, đột nhiên gào lên những tràng cười lớn. Đó là những tiếng cười thống khoái từ bụng dạ, không hề giả tạo. Anh thực sự cười giòn tan cả ra. Anh chỉ tay vào Michael, cố gắng nói trong tiếng hổn hển vì vui sướng. "Mày, cái thằng nhóc sinh viên đại học thượng lưu, mày không bao giờ muốn dính líu đến công việc kinh doanh của Gia đình. Giờ mày muốn diệt một thằng đội trưởng cảnh sát và thằng Thổ chỉ vì mày bị McCluskey táng vỡ mặt. Mày đang biến nó thành trò cá nhân, đó chỉ là làm ăn thôi và mày đang coi đó là chuyện cá nhân. Mày muốn giết hai thằng này chỉ vì mày bị vả vào mặt. Tất cả chỉ là trò tào lao. Suốt những năm tháng đó chỉ toàn trò tào lao."

Clemenza và Tessio, hoàn toàn hiểu lầm, nghĩ rằng Sonny đang cười nhạo sự táo bạo của em trai mình khi đưa ra lời đề nghị như vậy, cũng cười toe và có phần ra vẻ ra vẻ chiếu cố đến Michael. Chỉ có Hagen thận trọng giữ vẻ mặt bình thản.

Michael nhìn quanh tất cả mọi người, rồi nhìn chằm chằm vào Sonny, người vẫn không thể ngừng cười. "Mày sẽ hạ cả hai thằng hả?" Sonny hỏi. "Nè, nhóc, họ sẽ không trao huân chương cho mày đâu, họ sẽ cho mày lên ghế điện." Mày biết chứ hả? Đây không phải mấy trò anh hùng, nhóc, mày không có bắn người từ cả dặm xa. Mày bắn chúng khi mày thấy tròng trắng con ngươi chúng như khi ta được dạy ở trường, nhớ chứ? Mày sẽ phải đứng cạnh chúng và rồi thổi tung đầu chúng ra và óc chúng sẽ vãi đầy trên bộ đồ Ivy League đẹp đẽ của mày. Chuyện đó thì sao hả, nhóc, mày muốn làm chuyện đó chỉ vì vài thằng cảnh ngu vả quanh người mày hả?" Anh vẫn đang cười to.

Michael đứng dậy. "Tốt hơn thì anh nên dừng cười đi," anh nói. Thay đổi nơi anh phi thường đến mức những nụ cười vội tắt ngấm trên gương mặt Clemenza và Tesio. Michael không cao to hay nặng trịch nhưng sự hiện diện của anh trông như đang toát ra sự nguy hiểm. Vào khoảnh khắc đó anh chính là tái sinh của bản thân Ông Ngài Corleone. Đôi mắt anh chuyển màu tái nhợt nhạt và khuôn mặt không còn chút sắc khí. Anh trông như ở bất kì khoảnh khắc nào cũng có thể lao vào người anh lớn và khỏe mạnh hơn của mình. Không chút nghi ngờ rằng nếu anh có vũ khí trong tay thì Sonny sẽ rơi vào nguy hiểm. Sonny ngừng cười, và Michael nói với anh bằng giọng lạnh lùng chết chóc, "Anh không nghĩ tôi làm được sao, quân khốn nạn?"

Sonny cho lịm đi tràng cười của mình. "Anh biết mày có thể làm được," anh nói. "Anh không cười những gì mày nói. Anh chỉ cười vì mọi chuyện diễn ra tếu táo quá. Anh vẫn luôn nói rằng mày là người cứng rắn nhất trong gia đình, cứng rắn hơn cả Ông Ngài. Mày là người duy nhất có thể trụ vững trước ông già. Anh nhớ khi mày còn là một đứa trẻ. Cái khí độ lúc đó của mày nó ghê. Quỷ thật, mày thậm chí còn đánh nhau với anh mặc dù anh lớn hơn mày nhiều. Và Freddie phải đập cho mày vãi ra quần ít nhất một lần một tuần. Và giờ Sollozzo ngộ nhận mày là đứa mềm yếu trong Gia đình vì mày để McCluskey đánh mà không trả đòn và mày sẽ không bị cuốn vào các cuộc chiến của Gia đình. Hắn ngộ nhận mình sẽ không phải lo lắng gì nếu hắn có thể gặp mày mặt đối mặt. Và cả McCluskey nữa, hắn ngộ nhận mày chỉ là con chuột lang lông vàng." Sonny ngừng lại và rồi nói mềm mỏng, "Nhưng mày vẫn là một người nhà Corleone sau tất cả, thằng quỷ khốn kiếp. Và anh là kẻ duy nhất biết điều đó. Anh đã ngồi đây chờ đợi suốt ba ngày nay, kể từ khi ông già bị bắn, chờ mày phá cái vỏ bọc trường Ivy League, anh hùng chiến tranh vớ vẩn mà mày vẫn luôn khoác lên mình. Anh đã chờ mày trở thành cánh tay phải của mình để ta có thể giết mấy thằng chó đang cố gắng tiêu diệt cha và gia đình ta. Và tất cả những gì cần chỉ là một cú quật vào hàm. Bất ngờ chưa thằng khốn?" Sonny thực hiện một cử chỉ hài hước, một cú đấm, và lặp đi lặp lại, "Bất ngờ chưa thằng khốn?"

Sự căng thẳng trong phòng đã được xả bớt đi. Mike lắc đầu. "Sonny, em thực hiện nó bởi vì đó là điều duy nhất cần làm. Em không thể cho Sollozzo thêm cơ hội đánh lén ông già. Em có vẻ là người duy nhất có thể đến gần hắn. Và em đã nhận ra. Em không nghĩ rằng mọi người có thể tìm được bất kì ai khác để hạ gục một đội trưởng cảnh sát. Có thể anh sẽ làm điều đó, Sonny, nhưng anh có vợ con và anh phải điều hành công việc của gia đình cho đến khi ông già ổn định lại. Nên chuyện đó dành lại cho em và Freddie. Freddie đang bị sốc và tứ chi bất động rồi. Cuối cùng chỉ còn là em. Hợp lý cả thôi. Cú quật vào hàm không liên can gì cả."

Sonny bước qua và ôm lấy anh. "Anh đếch quan tâm lý do của mày là gì, miễn là mày ở bên bọn anh giờ này. Và anh sẽ nói với mày, mày hoàn toàn đúng. Tom, anh nói gì nào?”

Hagen nhún vai. "Lý luận rất vững chắc. Tình thế trở nên như vậy thì tôi không nghĩ rằng thằng Thổ có thành ý về một thỏa thuận. Tôi nghĩ hắn vẫn sẽ cố gắng tiếp cận Ông Ngài. Dù sao với màn trình diễn của hắn trong quá khứ của thì đó là cách chúng ta buộc phải nhìn nhận về hắn. Nên ta sẽ cố gắng trừ khử Sollozzo. Chúng ta khử hắn ngay cả khi chúng ta phải khử tay đội trưởng cảnh sát. Nhưng bất cứ ai làm việc này sẽ phải chịu nhiệt rất khiếp. Có nhất thiết phải là Mike không?"

Sonny nhẹ nhàng nói, "Tôi có thể làm chuyện đó."

Hagen lắc đầu thiếu kiên nhẫn. "Sollozzo sẽ không để anh đến gần hắn trong phạm vi một dặm nếu hắn sở hữu mười đội trưởng cảnh sát bên mình. Và bên cạnh đó, anh là đầu não hành động hiện tại của Gia đình. Anh không thể bị đem ra mạo hiểm." Hagen dừng lại và nói với Clemenza và Tessio, "Ai trong số các ông có được một lính cúc áo hàng đầu, một người thực sự đặc biệt, người sẽ đảm nhận công việc này? Anh ta sẽ không phải lo lắng về tiền bạc trong suốt quãng đời còn lại của mình."

Clemenza nói trước. "Không ai mà Sollozzo không biết, hắn sẽ nắm thóp ngay tức thì. Hắn cũng sẽ nắm thóp nếu tôi hoặc Tessio đi."

Hagen nói, "Thế còn ai đó thực sự cứng rắn, chưa làm nên tên tuổi của mình, một tân binh giỏi thì sao?"
Cả hai vị caporegime lắc đầu. Tessio mỉm cười để nhổ bớt gai góc trong lời mình và nói, "Việc đó giống như đưa một anh chàng từ đội trẻ lên để tham gia Cúp Thế Giới vậy."

Sonny cộc lốc xen vào, "Phải là Mike rồi. Vì hàng triệu lý do khác nhau. Quan trọng nhất là chúng đã hạ thằng cu xuống thành một kẻ đồng bóng. Và thằng em có thể thực hiện nhiệm vụ, tôi đảm bảo, và việc rất quan trọng bởi vì đây là phát súng duy nhất chúng ta sẽ bắn vào thằng khốn Thổ lén la lén lút đó. Nên bây giờ chúng ta phải tìm ra cách tốt nhất để hỗ trợ cậu ấy. Tom, Clemenza, Tessio, hãy tìm ra nơi Sollozzo sẽ đưa cậu ấy đến hội họp, tôi không quan tâm chi phí bao nhiêu. Khi ta phát hiện ra điều đó, ta có thể tìm ra cách để đưa vũ khí tận tay cậu ấy. Clemenza, tôi muốn ông lấy cho cậu ấy một khẩu thực sự ‘an toàn’ từ bộ sưu tập của ông, khẩu súng ‘lạnh nhạt’ nhất mà ông có. Bất khả lần theo. Cố gắng làm cho nòng nó ngắn với rất nhiều sức mạnh kích nổ. Nó không cần thiết phải chính xác. Cậu ấy sẽ ở ngay trên đầu chúng khi sử dụng nó. Mike, ngay khi mày nổ súng xong, thả nó xuống sàn. Đừng để bị tóm khi nó còn trên người. Clemenza, dán nòng và cò súng bằng cái thứ đặc biệt mà ông có để cậu ấy không để lại dấu vân tay. Hãy nhớ, Mike, ta có thể dàn xếp mọi thứ, nhân chứng, v.v., nhưng nếu chúng bắt được mày với khẩu súng trên người, ta không thể dàn xếp điều đó được. Bọn anh sẽ chuẩn bị phương tiện đi lại và sự bảo vệ và rồi bọn anh sẽ làm cho mày biến đi nghỉ một kỳ dài tốt đẹp cho đến khi nhiệt tan bớt đi. Mày sẽ đi mất rất lâu, Mike, nhưng anh không muốn mày nói lời tạm biệt với cô bạn gái của mày hay thậm chí gọi cho ẻm. Sau khi tất cả kết thúc và mày ra khỏi đất nước, anh sẽ gửi cho ẻm thông báo rằng mày vẫn ổn. Chúng là lệnh." Sonny mỉm cười với em trai mình. "Bây giờ hãy quanh quẩn bên Clemenza và làm quen với việc điều khiển khẩu súng ổng chọn cho mày. Thậm chí có thể luyện tập một chút. Bọn anh sẽ lo mọi thứ khác. Mọi thứ. Được chứ, nhóc?"

Một lần nữa Michael Corleone cảm thấy cơn mát lạnh tươi khỏe đó lan khắp cơ thể mình. Anh nói với anh trai mình, “Anh không cần phải nói em mấy điều tào lao về việc không kể lể cho bạn gái về một việc như thế này. Anh nghĩ em sẽ làm cái quái gì, gọi cô ấy lên gặp để nói lời tạm biệt à?"

Sonny vội vàng nói, "Được được, nhưng mày vẫn là một tân binh nên anh gọi là liệt kê mọi thứ ra. Quên nó đi."

Michael nói với miệng cười toe, "Ý anh sao cơ, một tân binh? Em cũng chăm chú lắng nghe ông già như anh vậy. Anh nghĩ tại sao em lại thông minh vậy chứ?" Cả hai cùng cười.

Hagen rót đồ uống cho mọi người. Anh trông hơi rầu rĩ. Chính khách buộc phải ra trận, thì luật sư buộc phải ra tòa. "Thôi được, dù sao thì, bây giờ ta biết sẽ phải làm gì," anh nói.

Chương 10
bottom of page