Ngọc Ảnh Viện
Chương 11
Đội trưởng Mark McCluskey ngồi trong văn phòng của mình mân mê ba phong bì phình ra cùng các phiếu cá cược. Y cau mày và ước gì mình có thể giải mã đống ký hiệu trên các phiếu. Rất quan trọng để y phải làm như vậy. Mấy cái phong bì chứa các phiếu cá cược mà các nhóm đột kích của y đã thu được khi họ tấn công một trong những nhà cái của gia đình Corleone vào đêm hôm trước. Bây giờ phía nhà cái sẽ phải mua lại các phiếu này để người chơi không thể giành chiến thắng và xóa sổ họ.
Điều rất quan trọng đối với Đại úy McCluskey là giải mã các phiếu vì y không muốn bị đánh lừa khi bán lại chỗ phiếu cho nhà cái. Nếu chỗ ấy đáng giá năm mươi ngàn, thì có lẽ y có thể bán lại nó với giá năm ngàn. Nhưng nếu ở trong là rất nhiều vụ cược mạnh tay và đống phiếu này tượng trưng cho một trăm ngàn hoặc thậm chí hai trăm ngàn, thì giá cả sẽ cao hơn đáng kể. McCluskey loay hoay với những chiếc phong bì và rồi quyết định cứ để cho nhà cái đổ mồ hôi một chút và đưa ra lời đề nghị đầu tiên. Việc đó có thể làm lộ ra giá thực tế.
McCluskey nhìn đồng hồ nhiệm sở trên tường văn phòng mình. Đã đến lúc y đi đón tay người Thổ béo bở, Sollozzo,và đưa hắn đến bất cứ nơi nào hắn sẽ gặp gỡ gia đình Corleone. McCluskey đi đến tủ quần áo âm tường của mình và bắt đầu thay sang quần áo dân sự. Khi xong xuôi, y gọi cho vợ và nói với bà ta rằng y sẽ không về nhà ăn bữa đêm nhẹ hôm đó, rằng y đi công tác. Y không bao giờ tâm sự với vợ về bất cứ điều gì. Bà ta nghĩ rằng họ sinh sống đó giờ là nhờ vào đồng lương cảnh sát. McCluskey rên rỉ cùng nỗi thích thú. Mẹ y cũng đã nghĩ như vậy nhưng y đã học được từ sớm. Cha y đã chỉ cho y những đầu dây mối nhợ.
Cha y là một trung sĩ cảnh sát, và mỗi tuần cha đều cùng con trai đi tuần qua khu dân sự dưới quyền và McCluskey Lớn đã giới thiệu đứa con trai sáu tuổi của mình với các chủ cửa hàng, nói rằng, "Và đây là cậu nhóc của tôi."
Các chủ cửa hàng sẽ bắt tay và khen ngợi y một cách lố lăng và bấm mở quầy tính tiền kêu tinh tinh để cho cậu nhóc một phần quà năm hoặc mười đô la. Vào cuối ngày, bé Mark McCluskey sẽ có đầy ự tiền giấy nhét đầy vào mấy cái túi của bộ đồ trên người, sẽ cảm thấy rất tự hào rằng bạn bè của cha đủ quý mến mình để tặng y một món quà mỗi tháng họ gặp gỡ. Tất nhiên cha y đã gửi tiền vào ngân hàng cho y, dành lại cho việc học đại học, và Mark bé nhỏ đã kiếm được nhiều nhất là năm mươi xu cho chính mình.
Sau đó, khi Mark về nhà và mấy ông chú ruột là cảnh sát hỏi y muốn làm gì khi lớn lên và y sẽ lẩm bẩm một cách trẻ con, "Một cảnh sát", tất thảy bọn họ sẽ cười phá cả lên. Và tất nhiên về sau, mặc dù cha y muốn y đi học đại học trước, y đã từ trường trung học chú tâm học tập để gia nhập lực lượng cảnh sát.
Y đã từng là một cảnh sát tốt, một cảnh sát dũng cảm. Mấy thằng du đãng cứng đầu trẻ tuổi đang khủng bố mọi góc phố đã phải chạy trốn khi y tiếp cận và cuối cùng biến mất hoàn toàn khỏi tầm đánh của y. Y là một cảnh sát rất cứng rắn và rất công bằng. Y không bao giờ đưa con trai mình thăm các chủ cửa hàng để thu nhặt quà cáp phí phiếc vì đã bỏ qua các vi phạm về xả thải và vi phạm đậu xe; y lấy luôn tiền trực tiếp vào tay mình, trực tiếp vì y cảm thấy y đã kiếm được nó. Y không bao giờ lánh vào rạp chiếu phim hoặc thò mặt vào nhà hàng khi đi tuần tra như một số cảnh sát khác, đặc biệt là vào những đêm đông. Y luôn làm tròn trách nhiệm của mình. Y đã cho các cửa hàng của mình rất nhiều sự bảo kê, rất nhiều dịch vụ. Khi đám bợm rượu vô gia cư lừ đừ đi từ Bowery đến vùng cán xoong (dải đất hẹp và dài nằm giữa 2 đơn vị hành chính khác nhau-ND) vào ngày y trực, y đã loại bỏ họ một cách thô bạo đến nỗi họ không bao giờ quay trở lại. Những thương buôn trong địa phận y đảm trách đánh giá cao điều đó. Và họ thể hiện sự đánh giá cao của mình.
Y cũng phục tùng hệ thống. Các nhà cái trong khu vực biết rằng y sẽ không bao giờ gây rắc rối để có được một khoản thưởng thêm cho bản thân, rằng y hài lòng với phần chia của mình trong nhiệm sở. Tên của y có trong danh sách cùng những người khác và y không bao giờ cố gắng kiếm thêm. Y là một cảnh sát công chính, chỉ lấy nhành rau sạch và sự thăng tiến của y trong sở cảnh sát là ổn định nếu không muốn nói là ngoạn mục.
Suốt thời gian đó y gầy dựng một gia đình lớn gồm bốn người con trai, không ai trong số họ trở thành cảnh sát. Cả bốn đứa đều học Đại học Fordham và kể từ đó, Mark McCluskey đã thăng tiến từ trung sĩ lên trung úy và cuối cùng lên đại úy, họ không thiếu thốn chi cả. Chính tại thời điểm này, McCluskey nổi danh là một người rắn mặt khó mặc cả. Các nhà cái trong quận y đảm trách đã chi nhiều tiền bảo kê hơn các nhà cái ở bất kỳ khu vực nào khác trong thành phố, nhưng có lẽ đó là vì chi phí cho bốn cậu bé học đại học.
Bản thân McCluskey cảm thấy không có gì sai với việc ăn rau sạch. Việc quái gì những thằng nhóc của phải đến Đại Học Công lập New York hoặc một trường đại học rẻ tiền ở miền Nam chỉ vì Sở cảnh sát không trả đủ tiền cho những người công bộc của nó đủ để sống và chăm sóc gia đình đúng cách? Y bảo vệ tất cả những người này bằng mạng sống của mình và hồ sơ của y thể hiện những ghi nhận của y về những cuộc đấu súng với những thằng kẻ cướp, những thằng bảo kê mạnh tay, mà sẽ trở thành ma cô. Y đã nện chúng đo đất. Y đã giữ cho cái góc nhỏ của mình nơi thành phố đủ an toàn cho những người bình thường và y chắc cú điều đó đáng được tưởng thưởng nhiều hơn một tờ một trăm bạc lẻ (C note: tiếng lóng chỉ từ 100 đô la. C = 100 trong hệ thống số La Mã - ND) mỗi tuần. Nhưng y không thấy phẫn uất về mức lương thấp của mình, y hiểu rằng mọi người cần phải tự chăm sóc lấy bản thân.
Bruno Tattaglia là một người bạn cũ của y. Bruno đã từng học Fordham cùng một trong những đứa con y và rồi Bruno đã mở hộp đêm của cậu ta và bất cứ khi nào gia đình McCluskey dành một đêm bất thường ở thị trấn, họ có thể tận hưởng nơi tửu điếm cùng đồ uống và bữa tối. Vào đêm giao thừa, họ nhận được lời mời được khắc dấu sáp để làm khách của ban quản lý và luôn nhận được một trong những bàn đẹp nhất. Bruno luôn đảm bảo rằng họ được giới thiệu với những người nổi tiếng đến biểu diễn trong câu lạc bộ của mình, vài trong số họ là ca sĩ lừng danh và ngôi sao Hollywood. Tất nhiên đôi khi cậu ta yêu cầu một chút ân huệ, như là việc một nhân viên có lý lịch được tẩy trắng để lấy giấy phép làm việc tại tửu điếm, thường là một cô gái xinh đẹp với hồ sơ tư pháp là một ả điếm hoặc một con bạc. McCluskey sẽ rất vui khi được xiên xẹo đi.
McCluskey đã tự cam kết điều lệ không bao giờ cho thấy rằng y hiểu những gì người khác đang dự định làm. Khi Sollozzo tiếp cận y với đề nghị để lại ông già Corleone không được bảo vệ trong bệnh viện, McCluskey đã không hỏi tại sao. Y hỏi mức phí. Khi Sollozzo nói mười ngàn, McCluskey biết tại sao. Y không hề chần chừ. Corleone là một trong những nhân vật Mafia lớn nhất nước với nhiều mối quan hệ chính trị hơn cả Capone từng có. Bất cứ ai hạ gục ông ta sẽ là phụng sự đất nước một ân huệ lớn. McCluskey đã nhận tiền trước và thực thi công việc. Khi y nhận được cuộc gọi từ Sollozzo rằng vẫn còn hai người đàn ông của Corleone trước bệnh viện, y đã nổi cơn thịnh nộ. Y đã nhốt tất cả lính lác của Tessio, y đã loại bỏ những điều tra viên hộ vệ khỏi cửa phòng bệnh của Corleone. Và bây giờ, là một người có nguyên tắc, y sẽ phải trả lại mười nghìn đô la, số tiền mà y đã định sẵn dành đảm bảo cho việc giáo dục cho các cháu của mình. Chính trong cơn thịnh nộ đó, y đã đến bệnh viện và giã Michael Corleone.
Nhưng tất cả đã mang lại kết quả tốt nhất. Y đã gặp Sollozzo trong hộp đêm nhà Tattaglia và họ đã có một thỏa thuận thậm chí còn ngon hơn. Một lần nữa McCluskey không đặt câu hỏi, vì y đã biết tất cả các câu trả lời. Y chỉ muốn chắc giá của mình. Chưa bao giờ y mảy may có ý nghĩ rằng bản thân mình có thể gặp bất kỳ nguy hiểm nào. Rằng bất cứ ai có dự định dù chỉ trong khoảnh khắc muốn giết chết một đội trưởng cảnh sát thành phố New York sẽ là quá phi thường. Kẻ trùm sò cứng rắn nhất trong hệ thống Mafia cũng sẽ phải đứng yên nếu vị tuần tra viên cấp thấp nhất ra quyết định tát hắn. Hoàn toàn không có phần trăm khả năng trong việc giết cảnh sát. Bởi vì sau đó đột nhiên rất nhiều trùm sò sẽ bị giết khi đang kháng cự việc bắt giữ hoặc trốn thoát khỏi hiện trường tội ác, và kẻ quái quỷ nào sẽ dám làm bất cứ việc gì chống đối việc đó?
McCluskey thở dài và chuẩn bị rời khỏi nhiệm sở. Vấn đề, luôn luôn có vấn đề. Em gái của vợ y ở Ireland vừa qua đời sau nhiều năm chống chọi với căn bệnh ung thư và căn bệnh đó đã khiến y phải trả giá đắt. Bây giờ đám tang sẽ khiến y tốn thêm một mớ. Mấy ông chú và bà thím của y nơi quê nhà cần một chút giúp đỡ lúc này lúc kia để gìn giữ mấy trang trại khoai tây của họ và y đã gửi tiền để thực hiện mánh lới. Y không hề miễn cưỡng. Và khi y cùng vợ về thăm quê, họ được đối xử như ông hoàng bà chúa. Có lẽ họ sẽ về một lần nữa vào hè này khi chiến tranh đã kết thúc và cùng tất cả số tiền bổ sung này. McCluskey nói với viên tuần tra của mình nơi anh ta phải có mặt khi cần viện tới. Y cảm thấy không cần thiết phải chuẩn bị bất kỳ biện pháp phòng ngừa nào. Y luôn có thể tuyên bố Sollozzo là một đầu mối giao liên mà y cần gặp. Bên ngoài nhiệm sở, y bách bộ qua vài dãy nhà và sau đó bắt taxi đến nơi y sẽ gặp Sollozzo.
* * *
Đích thân Tom Hagen là người lo liệu mọi thủ tục để Michael rời khỏi đất nước, từ hộ chiếu giả, thẻ thủy thủ, cho đến chỗ ngủ trên một tàu chở hàng của Ý sẽ cập cảng Sicily. Ngay ngày hôm đó, các đặc phái viên được cử đi bằng máy bay đến Sicily để chuẩn bị một con xe giấu biển số cùng trùm Mafia của vùng đồi núi thôn quê.
Sonny đã sắp xếp một chiếc xe và một tài xế tuyệt đối đáng tin để đợi Michael khi anh bước ra khỏi nhà hàng nơi sẽ diễn ra cuộc họp với Sollozzo. Người tài xế chính là Tessio, người đã tình nguyện đảm trách việc này. Nó sẽ là một con xe vẻ-cũ-rách nhưng lại có động cơ tốt. Nó sẽ có biển số giả và bản thân nó là bất khả truy vết. Nó đã được dành để phục vụ một đặc nhiệm cần đến những điều tốt nhất.
Michael dành cả ngày với Clemenza để luyện tập với khẩu súng nhỏ mà anh sẽ nhận được. Đó là loại nòng .22 li chứa đầy những viên đạn ghém có thể để lại những vết như kim chích khi đi vào và để lại những lỗ thủng lớn khi chúng thoát ra khỏi cơ thể người. Anh nhận thấy nó có độ chính xác chỉ đến năm bước chân mình tính từ mục tiêu. Quá mức đó thì đạn sẽ trúng bất kì đâu. Cò súng khá cứng nhưng Clemenza đã sửa sang vụ này bằng một số dụng cụ khiến cho nó dễ bóp hơn. Họ quyết định cứ để nó ồn ào. Họ không muốn có một kẻ qua đường vô tội hiểu lầm tình hình và can thiệp chỉ vì lòng can đảm ngu ngốc. Phản hồi của khẩu súng sẽ giữ cho họ tránh xa Michael.
Clemenza liên tục hướng dẫn anh trong suốt buổi huấn luyện. "Buông ngay súng chừng nào cậu xong việc với nó. Cứ buông thõng tay sang bên và để khẩu súng trượt xuống. Sẽ không ai nhận thấy. Mọi người sẽ nghĩ cậu vẫn đang vũ trang. Họ sẽ nhìn chằm chặp vào mặt cậu. Hãy đi bộ khỏi khu vực thật nhanh nhưng đừng chạy. Đừng nhìn thẳng vào mắt bất kỳ ai nhưng cũng đừng tránh nhìn vào họ. Hãy nhớ, họ sẽ sợ cậu, tin tôi đi, họ sẽ bị cậu dọa sợ. Sẽ không ai can thiệp. Ngay khi cậu ra ngoài Tessio sẽ ở sẵn trong xe đợi. Vào xe ngay và để ổng lo nốt. Đừng lo lắng về tai nạn. Cậu sẽ kinh ngạc khi thấy mấy vụ kiểu vậy diễn ra mượt thế nào. Giờ đội cái mũ này lên xem xem cậu trông thế nào." Ông chụp một chiếc mũ phớt màu xám lên đầu Michael. Michael, người chưa từng đội một chiếc mũ, nhăn mặt. Clemenza cam đoan với anh. "Nó giúp đối phó với việc nhận diện, để phòng hờ. Thường thì nó sẽ cho nhân chứng cái cớ để thay đổi nhận diện khi ta "khai sáng"cho họ. Luôn nhớ, Mike, đừng có lo về vân tay. Báng và cò súng đã được băng lại bằng băng keo đặc chủng. Đừng chạm vào bất kì phần nào khác của khẩu súng, nhớ đấy."
Michael nói, "Anh Sony đã tìm ra nơi Sollozzo sẽ đưa tôi đến chưa?"
Clemenza nhún vai. "Vẫn chưa. Sollozzo vẫn đang rất cẩn trọng. Nhưng đừng lo về việc hắn sẽ hại cậu. Nhà đàm phán nằm trong tay chúng ta cho đến khi cậu trở về an toàn. Nếu có bất kì chuyện gì xảy đến với cậu, tay đàm phán sẽ trả giá."
"Việc quái gì y phải giương cổ ra như vậy?" Michael hỏi.
"Y nhận được một khoản phí lớn." Clemenza nói. "Một gia tài nhỏ. Và y cũng là một người quan trọng trong hệ thống các Gia đình. Y biết Sollozzo không thể để chuyện gì xảy đến với y. Cái mạng của cậu không đáng gì với cái mạng của tay đàm phán đối với Sollozzo. Rất đơn giản. Cậu sẽ được an toàn chắc cú. Chúng tôi mới là những người nhận lấy địa ngục sau đó."
"Chuyện sẽ tệ đến mức nào?" Michael hỏi.
"Rất tệ," Clemenza nói. "Nó đồng nghĩa một cuộc chiến toàn diện khi Gia đình Tattaglia đối chiến Gia đình Corleone. Hầu như các gia đình còn lại sẽ chung chiến tuyến với nhà Tattaglia. Cục Vệ Sinh rồi sẽ quét dọn hàng đống xác chết vào mùa đông này." Ông nhún vai. "Mấy vụ như vậy buộc phải xảy ra một lần mỗi mười năm hay kiểu thế. Nó sẽ loại bỏ đi dòng máu xấu. Và rồi nếu ta để chúng xô đẩy ta làm mấy việc nhỏ nhặt thì rồi chúng sẽ muốn chiếm đoạt mọi thứ. Cậu phải ngăn chặn chúng ngay từ đầu. Như hồi họ lẽ ra phải chặn đứng Hitler tại Munich, họ không bao giờ nên để hắn ta thoát đi như vậy, họ chỉ đang mưu cầu thêm rắc rối lớn khi họ để hắn thoát khỏi tầm kiểm soát."
Michael đã nghe cha mình nói điều tương tự trước đây, chỉ mới năm 1939 trước khi chiến tranh thực sự bắt đầu. Nếu các Gia đình nắm quyền điều hành Bộ Ngoại giao bấy lâu thì sẽ không bao giờ có Đệ Nhị Thế chiến, anh nghĩ với khuôn miệng nhoẻn cười.
Họ lái xe trở lại khu biệt phủ và đến nhà Ông Ngài, nơi Sonny vẫn để làm trụ sở chính của mình. Michael tự hỏi Sonny có thể chịu náu mình bao lâu trong lãnh địa an toàn của biệt phủ. Cuối cùng thì ảnh sẽ mạo hiểm ra ngoài thôi. Họ tìm thấy Sonny đang chợp mắt trên ghế sofa. Trên bàn cà phê là phần còn lại của bữa trưa muộn của anh, những mẩu bít tết và vụn bánh mì và một chai rượu whisky hết một nửa.
Văn phòng vốn thường gọn gàng của cha anh giờ khoác lên cái vẻ như một căn phòng không được thu dọn cẩn thận. Michael lay anh trai dậy và nói, "Sao anh không ngừng sống như một thằng vô gia cư và dọn dẹp nơi này đi?"
Sonny ngáp. "Mày làm cái quái gì vậy, kiểm tra doanh trại à? Mike, ta vẫn chưa biết chúng lên kế hoạch đưa mày đi đâu, mấy thằng khốn Sollozzo và McCluskey đó. Nếu bọn anh không tìm ra điều đó, làm thế quái nào bọn anh có thể đưa súng cho mày?"
"Em không thể mang theo nó trên người sao?" Michael hỏi. "Có lẽ chúng sẽ không lục soát em và ngay cả khi chúng làm vậy, có lẽ chúng sẽ bỏ sót nó nếu ta bố trí đủ thông minh. Và ngay cả khi chúng tìm thấy nó - thì sao. Chúng sẽ lấy nó khỏi tay em và không làm hại gì cả."
Sonny lắc đầu. "Không đâu," anh nói. "Chúng ta buộc phải đảm bảo đây là đòn tất trúng vào thằng khốn Sollozzo đó. Hãy nhớ, xử hắn trước nếu mày có thể. McCluskey chậm và trì độn hơn. Mày sẽ có nhiều thời gian để xử nốt hắn. Clemenza có bảo mày phải chắc chắn thả súng xuống không?”
"Một triệu lần rồi," Michael nói.
Sonny nhổm dậy khỏi ghế sofa và duỗi người. "Quai hàm giờ thấy sao, nhóc?"
"Tệ," Michael nói. Phía bên trái khuôn mặt anh đau nhức ngoại trừ những phần cảm thấy tê liệt vì được đánh thuốc rồi niềng lại với nhau. Anh lấy chai rượu whisky từ trên bàn và tợp thẳng từ đó. Cơn đau dịu đi.
Sonny nói, "Tỉnh đi, Mike, giờ không phải là lúc để bị chậm lại bởi cồn."
Michael nói, "Ôi, Chúa tôi, Sonny, đừng vào vai anh cả nữa. Em đã kinh qua chiến trận chống lại những gã còn cứng rắn hơn Sollozzo và dưới điều kiện còn tồi tệ hơn. Súng cối của hắn quái đâu? Hắn được không quân yểm trợ không? Pháo hạng nặng? Địa lôi? Hắn chỉ là một thằng khốn khôn khéo cùng một thằng đồng sự cảnh sát có tí quyền. Một khi bất cứ ai quyết định giết chúng thì không còn vấn đề gì khác. Đó mới là phần khó khăn, ra quyết định của mình. Chúng sẽ không bao giờ biết chuyện gì đã xảy ra với mình."
Tom Hagen bước vào phòng. Anh chào hỏi bằng một cái gật đầu và đi thẳng đến chiếc điện thoại được đăng kí dưới tên giả. Anh gọi vài lần rồi lắc đầu với Sonny. "Không một lời thì thầm," anh nói. "Sollozzo đang giấu nó cho riêng mình càng lâu càng tốt."
Điện thoại reo lên. Sonny trả lời và giơ tay lên như để ra hiệu giữ im lặng mặc dù không ai nói gì. Anh ghi lại một số ghi chú lên bìa, rồi nói, "Được rồi, cậu ta sẽ ở đó", và gác máy.
Sonny cười lớn. "Cái thằng chó đẻ Sollozzo đó, hắn ta thực sự là một thứ gì đó. Thỏa thuận là vầy. Vào tám giờ tối nay, hắn và Đại úy McCluskey đón Mike trước quán rượu Jack Dempsey bên khu Broadway. Cả hội đến một nơi nào đó để nói chuyện, và sẽ như sau. Mike và Sollozzo nói chuyện bằng tiếng Ý để thằng cảnh sát Ai-len không biết hai người đang nói về cái quái gì. Hắn thậm chí nói anh, đừng lo, hắn biết McCluskey không biết một từ tiếng Ý trừ khi đó là ‘soldi’ (tiền bạc) và hắn đã kiểm tra mày, Mike, và biết mày có thể hiểu tiếng địa phương Sicily."
Michael nói khô khan, "Em thực sự không rành đâu nhưng bọn em sẽ không nói chuyện lâu."
Tom Hagen nói, "Ta sẽ không để Mike đi cho đến khi ta nắm được nhà đàm phán. Việc đó có thu xếp chưa?"
Clemenza gật đầu. "Nhà đàm phán đang ở nhà tôi chơi bài pinochle với ba thuộc hạ của tôi. Họ đợi một cuộc gọi từ tôi trước khi họ để y đi."
Sonny ngồi phịch xuống chiếc ghế bành bọc da. "Bây giờ làm thế quái nào ta tìm ra nơi hẹn? Tom, chúng ta có cài người cung cấp thông tin trong Gia đình Tattaglia, tại sao họ không nói gì?"
Hagen nhún vai. "Sollozzo thực sự rất thông minh. Hắn đang chơi với tay bài giấu kín, kín kẽ đến mức hắn không sử dụng bất kỳ ai làm lá chắn. Hắn nhận ra chỉ cần tay đội trưởng là đủ và an ninh quan trọng hơn súng ống. Hắn nghĩ thế là đúng. Chúng ta sẽ phải cài vệt theo đuôi lên Mike và hy vọng điều tốt nhất."
Sonny lắc đầu. "Nào, ai cũng có thể bị cắt đuôi khi họ thực sự muốn. Đó là điều đầu tiên chúng sẽ kiểm tra."
Lúc này đã là năm giờ chiều. Sonny, với vẻ mặt lo lắng, nói, "Có lẽ ta chỉ cần để Mike thổi tung bất cứ ai đang ở trong xe khi nó ghé đón cậu ấy."
Hagen lắc đầu. "Nếu Sollozzo không trong xe thì sao? Chúng ta sẽ ngửa tay bài không vì gì cả. Chết tiệt, chúng ta phải tìm cho ra nơi Sollozzo sẽ đưa cậu ấy đi."
Clemenza nói thêm, "Có lẽ ta nên bắt đầu gắng tìm hiểu tại sao nó trở thành một bí mật lớn như vậy."
Michael thiếu kiên nhẫn nói, "Bởi vì đó là tỷ lệ chiến bại. Tại sao hắn cần cho chúng ta biết bất cứ điều gì nếu hắn có thể ngăn chặn nó? Bên cạnh đó, hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm. Hắn buộc phải gian trá như quỷ ngay cả khi có tay đội trưởng đó theo như bóng với hình.
Hagen búng tay. "Cái tay điều tra viên, cái cậu Phillips đó. Sao anh không gọi điện cho cậu ta, Sonny? Có lẽ cậu ta có thể tìm ra nơi quái quỷ nào có thể móc nối được với gã đội trưởng. Rất đáng để thử. McCluskey sẽ đếch quan tâm gì việc ai biết hắn sẽ đi đâu."
Sonny nhấc điện thoại lên và quay số. Anh nói nhỏ vào điện thoại, rồi cúp máy. "Cậu ta sẽ gọi lại cho chúng ta,” Sonny nói.
Họ đợi thêm gần ba mươi phút nữa và sau đó điện thoại reo. Là Phillips. Sonny ghi lại một cái gì đó trên tấm bìa của mình và gác máy. Khuôn mặt anh căng thẳng. "Tôi nghĩ ta đã có nó," anh nói. "Đội trưởng McCluskey luôn phải để lại lời nhắn về nơi có thể liên hệ với hắn. Từ tám đến mười giờ tối nay, hắn sẽ có mặt tại Luna Azure ở Bronx. Ai biết chố đó không?”
Tessio nói một cách tự tin. "Tôi biết Quá hoàn hảo cho ta. Một không gian gia đình nhỏ với những bàn quây lớn nơi mọi người có thể trò chuyện trong riêng tư. Thức ăn ngon. Mọi người lo lấy việc của mình. Hoàn hảo." Ông cúi xuống bàn của Sonny và sắp xếp mấy điếu thuốc lá thành các hình thù bản đồ. "Đây là lối vào. Mike, khi cậu xong việc, chỉ cần đi ra ngoài và rẽ trái, sau đó rẽ ở góc. Tôi sẽ nhận ra cậu, nháy đèn pha và bắt kịp khi cậu di chuyển. Nếu cậu có bất kỳ trở ngại nào, hãy hét lên và tôi sẽ cố gắng vào và đưa cậu ra ngoài. Clemenza, anh phải làm việc thật nhanh. Cử ai đó lên đó để gài súng vào. Họ có một nhà vệ sinh kiểu cũ với một khoảng trống giữa bình chứa nước và tường. Hãy lệnh cho người của anh dán khẩu súng vào đằng sau đó. Mike, sau khi chúng khám xét cậu trong xe và thấy cậu sạch sẽ, chúng sẽ không quá lo lắng về cậu. Trong nhà hàng, hãy đợi một chút trước khi cậu xin thứ lỗi. Không, tốt hơn là, hãy xin phép đi. Trước tiên diễn ra vẻ rắc rối đã, thật là tự nhiên. Chúng sẽ không thể nhận ra bất cứ điều gì. Nhưng khi cậu ra ngoài trở lại, đừng lãng phí thời gian. Đừng ngồi xuống bàn nữa, bắt đầu thổi tung chúng đi. Và đừng mạo hiểm. Thẳng vào đầu, mỗi thằng hai phát, và dùng chân cậu tốc biến nhanh nhất có thể."
Sonny vẫn lắng nghe một cách thận trọng. "Tôi muốn một người rất giỏi, rất uy tín, đi gài khẩu súng đó," anh nói với Clemenza. "Tôi không muốn em trai tôi ra khỏi nhà vệ sinh đó chỉ với dương cụ của nó trong tay."
Clemenza nói một cách thấu đạt, "Khẩu súng sẽ ở đó." "Được rồi," Sonny nói. "Mọi người lên đường."
Tessio và Clemenza rời đi. Tom Hagen hỏi, "Sonny, tôi có nên lái xe đưa Mike xuống New York không?"
"Không," Sonny nói. "Tôi cần anh ở đây. Khi Mike xong xuôi, thì việc của chúng ta bắt đầu và tôi sẽ cần anh. Anh đã cho gọi mấy tờ báo đến xếp hàng chưa?”
Hagen gật đầu. "Tôi sẽ bón thông tin cho bọn nó ngay khi việc nổ ra."
Sonny đứng dậy và đến đứng trước mặt Michael. Anh bắt tay cậu. "Được rồi, nhóc," anh nói, "Mày sẵn sàng. Anh sẽ thu xếp với Mẹ rằng mày không gặp bà ấy trước khi rời đi. Và anh sẽ bắn một cái tin cho bạn gái mày khi anh thấy thời điểm phù hợp. Được chứ?"
"Được," Mike nói. "Anh nghĩ mất bao lâu trước khi em có thể quay lại?" "Ít nhất là một năm," Sonny nói.
Tom Hagen nói thêm, "Ông Ngài có thể có khả năng quay lại làm việc nhanh hơn thế, Mike, nhưng đừng quá trông chờ vào điều đó. Yếu tố thời gian phụ thuộc vào rất nhiều điều. Chúng ta có thể tạo ra những câu chuyện với đám phóng viên tốt như thế nào. Sở cảnh sát muốn che đậy đến cỡ nào. Cách các Gia đình khác phản ứng dữ dội ra sao. Sẽ là một địa ngục đầy sức ép và rắc rối. Đó là điều duy nhất chúng ta có thể chắc chắn."
Michael bắt tay Hagen. "Hãy cố gắng hết sức," anh nói. "Em không muốn thêm một lần ba năm xa nhà nữa."
Hagen từ tốn nói, "Vẫn chưa quá muộn để rút lui, Mike, chúng ta có thể tìm người khác, chúng ta có thể dượt lại các lựa chọn thay thế của mình. Có lẽ không cần thiết phải loại bỏ Sollozzo."
Michael cười to. "Chúng ta có thể nói chuyện với nhau về bất kỳ quan điểm nào," anh nói. "Nhưng chúng ta đã nhận ra điều đó ngay lần đầu tiên. Em đã đi trên một chuyến tàu êm đềm cả đời rồi, đã đến lúc em phải trả nợ của mình."
"Cậu không nên để cái hàm bị gãy đó ảnh hưởng đến mình," Hagen nói. "McCluskey là một thằng đàn ông đần độn và đó là việc làm ăn, không phải vấn đề cá nhân."
Lần thứ hai trong đời anh trông thấy khuôn mặt Michael Corleone đóng băng thành một chiếc mặt nạ mà tương đồng với hình bóng Ông Ngài một cách kỳ lạ. "Tom, đừng để bất cứ ai trêu chọc anh. Tất cả đều là chuyện cá nhân, từng chút một trong chuyện làm ăn. Mỗi miếng tồi tàn mà mỗi con người phải ăn mỗi ngày trong cuộc đời mình đều là vấn đề cá nhân thôi. Họ gọi đó là làm ăn. ĐƯỢC RỒI. Nhưng đó là chuyện cá nhân quái quỷ thôi. Anh biết em học được điều đó từ đâu không? Ông Ngài. Ông già em. Vị Cha Chúa. Nếu một tia sét đánh trúng một người bạn của mình, ông già sẽ xem đó là chuyện cá nhân. Ông ấy xem chuyện em tham gia Thủy quân lục chiến là chuyện cá nhân. Đó là điều khiến ông ấy trở nên vĩ đại. Ông Ngài vĩ đại. Ông xem mọi thứ là chuyện cá nhân. Như Chúa vậy. Chúa biết mọi chiếc lông rơi ra từ đuôi của một con chim sẻ hoặc bất kể nó rơi xuống chỗ quái nào. Phải chứ? Và anh biết gì không? Tai nạn không xảy ra với những người xem tai nạn là một sự xúc phạm cá nhân. Nên em đến muộn, ĐƯỢC, nhưng em sẽ đến tận nơi. Chết tiệt, em xem cái hàm cá nhân bị gãy đó là chuyện cá nhân; chết tiệt, em xem việc Sollozzo cố gắng giết cha mình là chuyện cá nhân." Anh cười lớn. "Nói với ông già rằng em đã học được tất cả từ ông và em rất vui vì đã có cơ hội này để trả ơn ông vì tất cả những gì ông đã làm cho em. Ông ấy là một người cha tốt." Anh dừng lại và sau đó nói một cách trầm tư với Hagen, "Anh biết đấy, em không bao giờ có thể nhớ ông đã từng đánh em. Hay Sonny. Hay Freddie. Và tất nhiên Connie, ông thậm chí sẽ không la mắng em ấy. Và cho em biết sự thật, Tom, có bao nhiêu kẻ mà anh nghĩ rằng Ông Ngài đã giết hoặc ra lệnh giết."
Tom Hagen quay đi. "Anh sẽ nói với cậu một điều cậu đã không học được từ ông ấy: nói theo cái cách cậu đang nói bây giờ. Có những điều phải được thực hiện và cậu làm chúng và cậu không bao giờ nói về chúng. Cậu không cố gắng biện minh cho chúng. Chúng không thể được biện minh. Cậu chỉ cần thực hiện chúng. Rồi cậu quên đi."
Michael Corleone nhíu mày. Anh nói khẽ, "Là Consigliere, anh đồng ý rằng sẽ thật là nguy hiểm cho Ông Ngài và Gia đình chúng ta nếu để yên cho Sollozzo sống sao?"
"Ừ," Hagen nói.
"Tốt," Michael nói. "Vậy thì em phải giết hắn."
Michael Corleone đứng trước nhà hàng Jack Dempsey trên khu Broadway và chờ xe đến đón anh. Anh liếc nhìn đồng hồ. Còn năm phút nữa là tám giờ. Sollozzo sẽ đến đúng giờ. Michael muốn đảm bảo rằng anh có mặt ở đó trong thời gian dài. Anh đã đợi mười lăm phút.
Trong suốt chuyến đi từ Long Beach vào thành phố, anh đã cố gắng quên đi những gì anh đã nói với Hagen. Vì nếu anh tin vào những gì mình nói, thì cuộc sống của anh đã được định trên một con đường không thể đảo ngược. Tuy nhiên, việc có thể nào khác đi sau đêm nay không? Anh có thể sẽ chết sau đêm nay nếu anh không ngưng lại tất cả những thứ nhảm nhí này, Michael nghĩ một cách trầm trọng. Anh phải tập trung vào việc trong tay mình. Sollozzo không phải là thứ bù nhìn và McCluskey là một quả trứng rất cứng. Anh cảm thấy nhức nhối nơi quai hàm được niềng và đón nhận cơn đau, nó sẽ giữ cho anh tỉnh táo.
Khu Broadway không đông đúc đến vậy vào đêm đông lạnh lẽo thế này, mặc dù đã gần đến giờ trình diễn. Michael khựng lại khi một chiếc xe màu đen dài tấp vào lề đường và người lái xe, nghiêng người qua, mở cửa trước và nói, "Vào đi, Mike." Anh không biết tay lái xe, một thằng trai du côn với mái tóc đen bóng mượt và áo sơ mi hở, nhưng anh vẫn lên xe. Ở ghế sau là Đại úy McCluskey và Sollozzo.
Sollozzo đưa tay với qua lưng ghế và Michael bắt lấy nó. Bàn tay đầm, ấm và khô. Sollozzo nói, "Tôi rất vui vì cậu đã đến, Mike. Tôi hi vọng chúng ta có thể thẳng thắn về mọi thứ. Mọi điều này thật khủng khiếp, đó không phải là cách tôi muốn mọi thứ xảy ra. Nó không bao giờ nên xảy ra."
Michael Corleone lặng lẽ nói, "Tôi hy vọng chúng ta có thể giải quyết mọi thứ đêm nay, tôi không muốn cha tôi bị làm phiền thêm nữa."
"Ông ấy sẽ không bị phiền đến," Sollozzo nói một cách chân thành. "Tôi thề với cậu dưới tên các con tôi ông ấy sẽ không bị phiền. Chỉ cần giữ một tâm trí cởi mở khi chúng ta nói chuyện. Tôi hy vọng cậu không phải là một người nóng tính như ông anh Sonny của cậu. Gần như bất khả thi để bàn chuyện làm ăn với anh ta."
Đại úy McCluskey làu bàu. "Cậu ấy là một đứa trẻ ngoan, cậu ấy hoàn toàn ổn." Y nghiêng tới để trao một cái vỗ trìu mến lên vai Michael. "Tôi xin lỗi về đêm hôm trước, Mike. Tôi đã quá già cho công việc của mình, quá cáu kỉnh. Tôi đoán tôi sẽ phải nghỉ hưu sớm thôi. Không thể chịu đựng được tình tiết tăng nặng, cả ngày tôi trở nên trầm trọng hơn. Cậu biết nó như thế nào rồi đấy." Sau đó, với một tiếng thở dài đầy ảo não, y lục soát Michael từ đầu đến chân.
Michael nhìn thấy một nụ cười nhẹ trên môi người lái xe. Chiếc xe đang đi về phía tây mà không có bất kỳ nỗ lực rõ ràng nào để trốn tránh bất kỳ chiếc xe bám đuôi nào. Nó lên đường cao tốc Phía Tây, tăng tốc vào và ra khỏi đó. Bất kỳ ai đuổi theo cũng sẽ phải làm như vậy. Rồi trong sự kinh hoảng của Michael nó rẽ vào Cầu George Washington, họ đang trên đường đến New Jersey. Bất kể là ai đã cung cấp cho Sonny thông tin về địa điểm tổ chức cuộc gặp thì y đã cung cấp cho anh thông tin sai lệch.
Chiếc xe chạy luồn qua mố cầu rồi leo lên nó, bỏ lại thành phố rực sáng phía sau. Michael vẫn giữ vẻ mặt bình thản. Liệu rằng chúng định liệng anh xuống mấy cái đầm lầy hay đó chỉ là sự thay đổi địa điểm vào phút chót của Sollozzo xảo quyệt? Nhưng khi đi gần hết đường, tay tài xế đã thô bạo đánh tay lái. Chiếc xe hơi nặng nề bật lên không trung khi nó húc vào dải phân cách và nảy lên trên làn đường hướng về Thành phố New York. Cả McCluskey và Sollozzo đều nhìn lại xem có ai đó đã thử làm chuyện tương tự không. Tay tài xế thực sự quành xe trở lại New York và rồi họ rời khỏi cầu và đi về phía khu Đông Bronx. Họ đi xuyên qua những con phố rẽ nhánh mà không có chiếc xe nào phía sau. Lúc này đã gần chín giờ. Họ phải đảm bảo rằng không có ai bám theo mình. Sollozzo châm một điếu sau khi đưa gói thuốc ra mời McCluskey và Michael, cả hai đều từ chối. Sollozzo nói với tay tài xế: "Làm tốt lắm. Tôi sẽ ghi nhớ."
Mười phút sau, chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng nơi khu lân cận nhỏ của người Ý. Chẳng còn ai trên phố và vì đã khá muộn nên chỉ còn một vài người vẫn đang dùng bữa tối. Michael lo rằng tài xế sẽ đi vào cùng họ, nhưng y vẫn ở bên ngoài cùng con xe của mình. Người đàm phán đã không hề nhắc đến tài xế, chẳng ai nhắc đến cả. Về mặt kỹ thuật, Sollozzo đã phá vỡ thỏa thuận khi đưa y đi cùng. Nhưng Michael quyết định không đề cập đến chuyện đó, biết rằng chúng sẽ nghĩ anh e ngại đề cập đến chuyện đó, vì sợ làm hỏng cơ hội thành công của cuộc đàm phán.
Ba người ngồi quanh chiếc bàn tròn duy nhất, Sollozzo từ chối ngồi ở một khu bàn quây dành cho gia đình. Chỉ còn hai người khác trong nhà hàng. Michael tự hỏi liệu họ có phải là do Sollozzo cắt cử không. Nhưng điều đó không quan trọng. Trước khi họ kịp can thiệp thì mọi chuyện đã chấm dứt rồi. McCluskey hỏi với vẻ thực sự hứng thú: "Đồ ăn Ý ở đây có ngon không?"
Sollozzo đảm bảo với y. "Thử món bê mềm lụa đi, ngon nhất ở New York này." Người bồi bàn đơn độc đã mang một chai vang đến bàn và mở nút. Cậu ta rót đầy ba ly. Thật ngạc nhiên McCluskey không uống. "Tôi chắc hẳn là gã Ai-len duy nhất không nốc cồn," y nói. "Tôi đã chứng kiến rất nhiều người tốt gặp rắc rối vì cồn rồi."
Sollozzo nói một cách xoa dịu với tay đội trưởng, "Tôi sẽ nói tiếng Ý với Mike, không phải vì tôi không tin anh mà vì tôi không thể giải thích rõ ràng bằng tiếng Anh và tôi muốn thuyết phục Mike rằng tôi có ý tốt, rằng nó sẽ có lợi cho tất cả mọi người khi chúng ta đạt được thỏa thuận vào tối nay. Đừng cảm thấy bị đả kích vì điều này, không phải là tôi không tin tưởng anh."
Đại úy McCluskey nhoẻn cười mỉa mai với cả hai người… "Được, hai người cứ thế mà làm," y nói. "Tôi sẽ tập trung vào thịt bê và mì spaghetti của mình."
Sollozzo bắt đầu nói chuyện với Michael bằng tiếng Sicily liến thoắng. Hắn nói, "Cậu phải hiểu rằng những gì xảy ra giữa tôi và cha cậu hoàn toàn là vấn đề làm ăn. Tôi có một lòng tôn kính lớn dành cho Ông Ngài Corleone và sẽ cầu xin một cơ hội được tham gia phục vụ ông. Nhưng cậu cũng phải hiểu rằng cha cậu là một người đàn ông kiểu-cũ rồi. Ông ấy đứng chắn đường tiến bộ. Ngành kinh doanh mà tôi đang theo đuổi là thứ đang trỗi dậy, là làn sóng của tương lai, sẽ là hàng triệu đô la chưa kịp tính đến mà mọi người có thể kiếm được. Nhưng cha cậu lại cản trở bởi vì những cân nhắc cụ thể về sự đứng đắn vốn phi thực tế. Bằng cách này, ông ấy áp đặt ý chí của mình lên những người như tôi. Vâng, vâng, tôi biết, ông ấy nói với tôi, 'Cứ tự tác, đó là việc của anh,' nhưng cả hai chúng tôi đều biết điều đó là phi thực tế. Chúng tôi vào thế phải đả kích lẫn nhau. Điều ông ấy thực sự nói với tôi là tôi không thể điều hành việc làm ăn của mình. Tôi là một người đàn ông tôn kính chính mình và không thể để một người đàn ông khác áp đặt ý chí của y lên tôi nên những gì phải xảy ra đã xảy ra. Hãy để tôi nói rằng tôi đã có sự hậu thuẫn, một sự hậu thuẫn thầm lặng từ tất cả các Gia đình ở New York. Và Gia đình Tattaglia đã trở thành đối tác của tôi. Nếu cuộc đấu đá này tiếp tục, thì Gia đình Corleone sẽ đứng một mình chống lại tất cả mọi người. Có lẽ nếu cha cậu còn khỏe, việc đó có thể được thực hiện. Nhưng cậu con cả thì lại không phải mẫu đàn ông như Cha Chúa, đây không có chủ ý thiếu tôn trọng. Và vị Consigliere người Ai-len, Hagen, lại không phải người như Genco Abbandando từng là, Chúa phù hộ cho linh hồn ông ấy. Nên tôi đề xuất hòa bình, một thỏa thuận đình chiến. Hãy để chúng ta ngừng mọi hành động thù địch cho đến khi cha cậu khỏe lại và có thể tham gia vào các cuộc mặc cả này. Gia đình Tattaglia đồng ý, theo sự thuyết phục và khoản bồi hoàn của tôi, từ bỏ đòi hỏi công lý cho người con trai Bruno của họ. Chúng ta sẽ có hòa bình. Trong khi đó, tôi phải đi kiếm sống và sẽ thực hiện một thương vụ nho nhỏ trong việc làm ăn của mình. Tôi không yêu cầu sự hợp tác nhưng tôi yêu cầu từ bọn cậu, Gia đình Corleone, không được can thiệp. Đó là những đề xuất từ tôi. Tôi cho rằng cậu có thẩm quyền để đồng ý, để thực hiện một thỏa thuận."
Michael nói bằng tiếng Sicily, "Hãy cho tôi biết thêm về cách ông dự trù bắt đầu việc kinh doanh của mình, chính xác gia đình tôi cần đóng vai trò gì trong đó và lợi nhuận chúng tôi có thể thu được từ mối làm ăn này."
"Cậu muốn toàn bộ đề xuất chi tiết sau đây?" Sollozzo hỏi.
Michael nói một cách nghiêm túc, "Quan trọng nhất là tôi phải có sự đảm bảo chắc chắn rằng sẽ không có thêm nỗ lực nào được thực hiện để tước đi sự sống của cha tôi nữa."
Sollozzo giơ tay lên một cách biểu cảm. "Tôi có thể đảm bảo gì cho cậu đây? Tôi mới là người bị săn. Tôi đã bỏ lỡ cơ hội của mình. Cậu đánh giá tôi quá cao, anh bạn. Tôi không khôn khéo đến thế đâu."
Michael giờ đã đoan chắc rằng hội nghị này chủ yếu để tranh thủ có thêm một vài ngày. Rằng Sollozzo sẽ triển khai một nỗ lực khác để giết Ông Ngài. Điều tuyệt đẹp là thằng Thổ đã đánh giá thấp anh như một thằng nhóc du đãng. Michael cảm thấy cái cơn giá băng kỳ lạ ngon lành đó tràn ngập cơ thể mình. Anh làm cho vẻ mặt của mình trông khổ sở. Sollozzo sắc sảo hỏi, "Chuyện gì vậy?"
Michael nói với một vẻ xấu hổ, “Rượu đã đi thẳng vào bàng quang của tôi. Tôi đã giữ nó ở trỏng mãi. Có ổn không nếu tôi đi vệ sinh?"
Sollozzo đang điều nghiên khuôn mặt anh bằng đôi mắt thẫm. Hắn vươn tay ra và thô thiển thọc tay vào đáy quần của Michael, dưới nó và xung quanh, lục soát vũ khí. Michael trông bị xúc phạm. McCluskey nói cộc lốc, "Tôi đã lục soát cậu ta. Tôi đã lục soát hàng ngàn thằng choai choai. Cậu ta sạch sẽ."
Sollozzo không thích điều đó. Chẳng vì lý do gì, hắn chỉ không thích. Y liếc về gã đàn ông ngồi ở bàn đối diện họ và nhướn mày về phía cửa phòng tắm. Gã đàn ông gật đầu nhẹ rằng y đã kiểm tra nó, rằng không có ai bên trong. Sollozzo miễn cưỡng nói, "Đừng mất quá nhiều thời gian." Hắn quả có cái ăng-ten tinh nhạy tuyệt hảo, hắn thấy lo lắng.
Michael đứng dậy và đi vào phòng tắm. Bồn tiểu có một thanh xà phòng màu hồng trong đó được cố định bằng lưới kim loại. Anh vào trong gian phòng. Anh thực sự phải đi, ruột của anh lỏng cả ra. Anh làm rất nhanh, rồi với tay ra phía sau lu nước tráng men bóng cho đến khi tay anh chạm vào khẩu súng nhỏ, mũi cùn, được buộc chặt bằng băng dính. Anh tháo khẩu súng ra, nhớ rằng Clemenza đã nói đừng lo lắng về việc để lại dấu vân tay trên băng dính. Anh nhét khẩu súng vào thắt lưng và cài nút áo khoác che lên nó. Anh rửa tay và vuốt ướt tóc. Anh lau sạch dấu vân tay khỏi vòi nước bằng chiếc khăn tay của mình. Rồi anh rời nhà vệ sinh.
Sollozzo đang ngồi đối diện trực tiếp với cửa nhà vệ sinh, đôi mắt thẫm của hắn lóe sáng tia cảnh giác.
Michael nở một nụ cười. "Giờ tôi có thể trò chuyện rồi," anh nói cùng một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Đại úy McCluskey đang ăn đĩa thịt bê và mì ống vừa được mang ra. Gã đàn ông ở bức tường phía xa đã gồng cứng người cùng sự lưu tâm, giờ thì y hiển nhiên quá thoải mái xả vai.
Michael lại ngồi xuống. Anh nhớ Clemenza đã bảo không được làm điều này, cứ ra khỏi nhà vệ sinh và bắn liền một tràng. Nhưng hoặc là do một bản năng cảnh giác nào đó hoặc chỉ đơn thuần là do anh đã không làm như vậy. Anh đã cảm thấy rằng nếu anh thực hiện một hành động tức thời, anh sẽ bị hạ gục. Giờ thì anh cảm thấy an toàn và anh hẳn đã rất sợ hãi vì anh thấy mừng khi không phải đứng trên đôi chân mình nữa. Chúng đã trở nên yếu đuối cùng cơn run rẩy.
Sollozzo nghiêng người về phía anh. Michael, phía bụng được bàn che đậy, cởi cúc áo khoác và chăm chú lắng nghe. Anh không thể hiểu nổi một từ mà gã đàn ông đang nói. Nó thực sự vô nghĩa với anh. Tâm trí anh tràn ngập tiếng máu đập dồn đến nỗi không có từ ngữ nào lọt vào nổi. Bên dưới bàn tay phải của anh di chuyển đến chỗ khẩu súng nhét nơi thắt lưng và anh rút nó ra. Vào khoảnh khắc đó người bồi bàn đến để nhận gọi món và Sollozzo quay sang nói chuyện với y. Michael hất cái bàn ra khỏi anh bằng tay trái và tay phải anh ấn khẩu súng gần như chạm đầu Sollozzo. Sự ứng đối của gã đàn ông tinh nhạy đến mức hắn đã bắt đầu ném mình đi khỏi chuyển động của Michael. Nhưng Michael, trẻ hơn, phản xạ nhạy bén hơn, đã bóp cò. Viên đạn găm thẳng vào giữa mắt và tai Sollozzo và khi nó thoát ra ngoài ở phía bên kia đã thổi tung ra một luồng máu lớn và những mảnh sọ lên chiếc áo khoác của người bồi bàn vốn đã cứng đờ. Một cách bản năng Michael biết rằng chỉ một viên là đủ. Sollozzo đã quay đầu lại vào khoảnh khắc cuối cùng đó và anh nhìn thấy ánh sáng sự sống lịm đi nơi đôi mắt gã đàn ông rõ ràng như khi một ngọn nến tắt ngấm.
Chỉ một giây trôi qua Michael xoay người lại để chĩa súng vào McCluskey. Tay đội trưởng cảnh sát nhìn chằm chằm vào Sollozzo với vẻ ngạc nhiên lãnh cảm, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến y. Y trông không có vẻ nhận thức được mối nguy hiểm của chính mình. Chiếc nĩa được bọc trong thịt bê của y hãy còn lơ lửng trên tay và mắt y chỉ hướng về phía Michael. Và biểu cảm trên khuôn mặt, trong đôi mắt của hắn chứa đựng sự phẫn nộ tự tin đến mức, như thể bây giờ hắn trông đợi Michael sẽ đầu hàng hoặc bỏ chạy, đến nỗi Michael mỉm cười với hắn khi anh bóp cò. Lần nổ súng này tệ, chưa chết người. Đạn găm vào cái cổ họng dày như cổ bò mộng của y và y bắt đầu uất nghẹn ồn ã như thể đã nuốt phải một miếng thịt bê quá lớn. Rồi không khí dường như tràn ngập một làn sương máu mỏng manh khi y ho ra khỏi lá phổi vỡ nát của mình. Rất điềm đạm, rất chủ tâm, Michael bắn phát tiếp theo xuyên qua đỉnh đầu bạc tóc của y.
Không khí dường như tràn ngập sương mù màu hồng. Michael vung tay về phía gã đàn ông đang ngồi dựa vào tường. Gã này vẫn chưa động cựa gì. Gã có vẻ tê liệt rồi. Giờ gã cẩn thận đặt tay lên bàn và nhìn đi chỗ khác. Tay phục vụ loạng choạng quay trở lại bếp, một vẻ kinh hoảng hiển hiện trên mặt y, nhìn Michael với vẻ không tin nổi. Sollozzo vẫn yên trên ghế, một bên thi thể hắn được chiếc bàn đỡ lấy. McCluskey, cơ thể nặng trịch của y đổ gục từ ghế xuống sàn. Michael để khẩu súng trượt khỏi tay mình nên nó bật ra khỏi người anh và không gây ra tiếng động nào. Anh thấy rằng cả gã đàn ông dựa vào tường lẫn người phục vụ đều không nhận thấy anh thả rơi khẩu súng. Anh sải vài bước về phía cửa và mở nó. Chiếc xe của Sollozzo vẫn đỗ ở lề đường, nhưng không thấy bóng dáng tay tài xế đâu. Michael rẽ trái và bọc qua góc. Đèn pha nháy sáng và một chiếc xe cũ kỹ chạy tới chỗ anh, cánh cửa mở tung. Anh nhảy vào và chiếc xe lao đi. Anh thấy Tessio đang cầm lái, nét người gãy gọn của ông cứng như đá cẩm thạch.
"Cậu đã 'làm cái việc ấy' với Sollozzo chưa?" Tessio hỏi.
Vào khoảnh khắc đó, Michael bị chấn động bởi thành ngữ mà Tessio sử dụng. Câu này luôn được dùng theo nghĩa tình dục, làm cái việc ấy với một người phụ nghĩa là rù quến cô ta. Thật kỳ lạ khi Tessio lại sử dụng nó vào lúc này. "Cả đôi bọn chúng," Michael nói.
"Chắc chứ?" Tessio hỏi.
"Tôi đã thấy não của chúng," Michael nói.
Có sẵn quần áo thay cho Michael trong xe. Hai mươi phút sau, anh đã có mặt trên một tàu chở hàng của Ý chuẩn bị đến Sicily. Hai giờ sau, tàu chở hàng ra khơi và từ khoang của mình, Michael có thể nhìn thấy ánh đèn của thành phố New York rực cháy như ngọn lửa địa ngục. Anh cảm thấy một sự nhẹ nhõm khôn cùng. Bây giờ anh đã thoát khỏi nó rồi. Cảm giác đó thật quen thuộc và anh nhớ lại cảnh mình bị đưa khỏi bãi biển của một hòn đảo mà sư đoàn Thủy quân lục chiến của anh đã xâm chiếm. Trận chiến vẫn đang tiếp diễn nhưng anh bị một vết thương nhẹ và được đưa trở lại tàu bệnh viện. Anh cảm thấy sự nhẹ nhõm áp đảo hồi đó nó cũng hệt như anh cảm thấy bây giờ. Mọi thứ quái quỷ sẽ xổng ra hỗn loạn nhưng anh sẽ không ở đó.
* * *
Vào cái ngày sau vụ sát hại Sollozzo và Đại úy McCluskey, các đội trưởng và trung úy ở mọi đồn cảnh sát tại Thành phố New York đã ra thông điệp: sẽ không còn cờ bạc, không còn mại dâm, không còn bất kỳ thỏa thuận nào cho đến khi hung thủ giết Đại úy McCluskey bị bắt. Những cuộc đột kích lớn bắt đầu diễn ra trên khắp thành phố. Mọi hoạt động kinh doanh bất hợp pháp đều bị đình trệ.
Sau đó vào ngày hôm đó, một sứ giả từ các Gia đình đã hỏi Gia đình Corleone rằng liệu họ có sẵn sàng giao nộp kẻ giết người hay không. Họ được thông báo rằng vụ việc chẳng liên can đến họ. Đêm đó, một quả bom phát nổ tại biệt phủ Gia đình Corleone ở Long Beach, ném từ một chiếc xe chạy cập sát vào chuỗi dây rào, sau đó rồ lên bỏ chạy. Đêm đó cũng có hai người lính cúc áo của gia đình Corleone bị giết khi họ ăn tối một cách yên bình trong một nhà hàng Ý nhỏ ở Greenwich Village. Cuộc chiến Năm Gia đình năm 1946 đã bắt đầu.
